Đúng lúc này, một giọng nói lảnh lót vang lên, Tiểu Băng Phượng lộ ra gương mặt nhìn hắn đầy khinh thường trong màn sương mù.
Lâm Nhất cúi đầu nhìn, chỉ thấy màn sương khí mờ mịt, không khỏi bật cười thành tiếng.
"Tiểu Băng Phượng, ngươi tạo ra sương khí mờ mịt như vậy là có ý gì?” Lâm Nhất cười tủm tỉm nói.
"Hừ, đàm phàm phu tục tử như các ngươi nào có tư cách ngắm nhìn phượng. thần thể của bổn đế” Đại Đế cất tiếng với vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt khinh miệt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy coi thường.
"Ha ha hai"
Lâm Nhất không nhịn được cười rộ lên, khẽ nhướng mày, lười biếng cười nói: "Đồ nhóc con như ngươi thì có gì đẹp để mà nhìn? Ngực thì không có, mông cũng không. Tốt xấu gì Diệp Tử lăng còn có đôi chân dài, ngươi ấy à, chẳng có gì cả, có cho xem ta cũng chẳng thèm.”
“AI AIAI"
Tiểu Băng Phượng tức giận hét to, gương mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
"Bổn đế, bổn đế... giết ngươi! Đồ cặn bã, tên thích khoe hàng, đồ lưu manh hôi hám!" Tiểu Băng Phượng tức giận hét ầm ï, đưa tay không ngừng võ lên mặt nước, bắn tới chỗ Lâm Nhất.
"Ngươi bị lộ hàng kìa."
Lâm Nhất mặc cho nước sông rơi lên mặt, cười nói.
Viul
Vừa nói, Lâm Nhất vừa mặc quần áo, đáp xuống bờ sông. Thấy Tiểu Băng Phượng còn đang tức giận, hắn khẽ cười nói: "Được rồi, đừng quậy nữa, mau lên đây, ta còn phải vội tới núi Tinh Linh."
"Không được, ngươi còn phải tết tóc cho bổn đết"
Tiểu Băng Phượng biến ra váy ngắn màu trắng, nhảy ra khỏi nước, tức giận nói.
Lâm Nhất bất đắc dĩ mỉm cười, con nhóc này đúng thật là... Kể từ lần hắn chải tóc cho nàng ấy, về sau hai bím tóc của Tiểu Băng Phượng đều do Lâm Nhất phụ trách.
"Được rồi."
Lâm Nhất mỉm cười, bấy giờ Tiểu Băng Phượng mới bớt giận một chút.
Tiểu Tặc Miêu cầm gương đứng ở phía trước, Tiểu Băng Phượng và Lâm Nhất một người ngồi trước, người ngồi sau, còn Lâm Nhất kiên nhẫn chải mái tóc ướt nhẹp của nàng ấy.
Làm mãi khác khéo tay, tay nghề tết tóc của Lâm Nhất bây giờ đã giỏi hơn trước nhiều.
"Hai bím tóc này của ngươi có ý nghĩa gì đặc biệt không? Ta thấy có vẻ ngươi rất để ý đến chúng..." Lâm Nhất vừa chải vừa cười khẽ.
Tiểu Băng Phượng còn coi trọng hai bím tóc này hơn cả khuôn mặt mình.
Khi đó, Diệp Tử Lăng đang "trang điểm" cho nàng ấy, Lâm Nhất chú ý thấy Tiểu Băng Phượng rất cố chấo muốn tết hai bím tóc này.
"Hừ, ta không nói cho ngươi biết đâu, tên lưu manh, đồ thích khoe hàng, tên cặn bãi”
Tiểu Băng Phượng bĩu môi giận dữ nói.
Lâm Nhất cũng không tức giận, mặt mày tươi cười tiếp tục chải tóc cho nàng ấy. Núi Tinh Linh sắp mở, trong lòng Lâm Nhất vẫn rất quan tâm, nhưng trên mặt lại không tỏ ra gấp gáp, nôn nóng bao nhiêu.
Vẻ mặt hắn dịu dàng, động tác nhẹ nhàng và vô cùng tỉ mỉ.
Trước giờ hẳn vẫn luôn như vậy, chuyện hắn hứa với người khác, dù chỉ là việc nhỏ như buộc tóc cũng sẽ thực hiện rất nghiêm túc.