Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4020: Mỗi chòm sao bao gồm bảy ngôi sao



Nghĩ như vậy, Giang Ly Trần tiếp tục tăng tốc độ nuốt chứng tinh linh, chẳng mấy chốc cơ thể hắn ta trở nên lấp lánh đầy sao. Hắn ta thậm chí còn lén mở mắt ra và liếc nhìn Lâm Nhất từ xa, thấy trên người hắn không có bao nhiêu động tĩnh.

Khóe miệng lập tức nhếch lên lộ vẻ giễu cợt, trái lại công pháp rất hoa mỹ, đáng tiếc lại vô dụng.

Thời gian trôi qua, vùng trời này dần trở nên yên tĩnh.

"Kỳ lạ... Rõ ràng công pháp của Lâm Nhất rất mạnh, nhưng hình như hắn cắn nuốt ánh sáng của tinh linh lại kém hiệu quả." Phía trên núi Tinh Linh, một vị trưởng lão chấp pháp khó hiểu nói.

Những trưởng lão khác cũng chú ý tới, đều tỏ ra khá khó hiểu.

Có rất nhiều đệ tử thân truyền còn không bằng Lâm Nhất, theo thời gian trôi qua, ánh sáng tinh linh mà họ cản nuốt để luyện hóa ngày càng nhiều. Tích tụ trong cơ thể, đạt đến cường độ trước giờ chưa từng có, ánh sáng tỏa ra qua lỗ chân lông.

Có thể nói là cực kỳ chói mắt. Toàn thân được bao phủ bởi từng tâng ánh sao, rất bắt mắt trong đêm.

Ngược lại Lâm Nhất, sau sự ngạc nhiên ban đầu, dần dần trở nên ảm đạm đi. Không phải là ảm đạm, mà là ánh sao trên cơ thể những người khác quá chói mắt nên che mất ánh sáng bạc của hoa Tử Diên.

Chưa kể đến hai người Diệp Tử Lăng và Giang Ly Trần, những đệ tử thân truyền như Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm đều bị bao phủ bởi nhiều lớp ánh sao.

Chỉ có thân xác của Lâm Nhất gần như không tỏa sáng, vẫn bình thường như thân thể bình thường.

Dưới ánh sáng chói của vô số ngôi sao, thậm chí hắn gần như vô hình.

Chưởng môn Phù Vân không để ý mà ánh mắt ông ấy ngay từ đầu vẫn luôn đổ dồn vào Lâm Nhất, chẳng thèm nhìn những người khác lấy một cái, kể cả Diệp Tử Lăng.

Như thể trong mắt ông ấy cả thế giới này đều lã không khí, chỉ quan tâm đến mình Lâm Nhất.

Hai canh giờ sau, có một số đệ tử thân truyền bắt đầu thử cộng hưởng với núi Tinh Lăng, sau khi dung hợp để bản thân chiếu sáng bầu trời.

Để tứ đại tinh tượng bốn tỏa sáng vì họ chứ không phải vì núi Tỉnh Linh.

Phần lớn họ đều thất bại. Đạo lý rất dễ hiểu nhưng lại rất người làm được. Một khi thất bại, người đó lập tức bị núi Tinh Linh bài xích và không thể tiếp tục cắn nuốt tinh linh.

Nhưng họ đã gặt hái được nhiều lợi ích rồi.

Cơ thể của họ đã đạt đến giới hạn chịu đựng, tiếp tục cũng vô ích.

Cho dù có thất bại thì cũng chẳng tổn thất gì cả.

"Này, tên nhóc Phùng Chương đó thành công rồi!"

Một trưởng lão chấp pháp mặt mày tươi cười, vuốt râu khẽ nói. Những người khác lập tức nhìn sang.

Chỉ thấy từng tầng ánh sao trên người Phùng Chương không ngừng cô đọng và ngưng tụ. Khi đạt đến giới hạn, bầu trời tỏa sáng rực rỡ và có ngôi sao trong Thương Long Tỉnh Tượng cảm ứng với hắn ta.

Bùm!

Giây tiếp theo, hai tia sáng giống như sao chổi chiếu xuống từ vết nứt trên bầu trời. Đó là ánh sáng tinh diệu.

"Kim Diệu, Mộc Diệu, còn tạm." Một trưởng lão nhẹ nhàng nói.

Tỉnh Tượng, Tinh Tú, Tinh Diệu.

Nói thì có vẻ phức tạp và ảo diệu nhưng thực tế nó khá đơn giản. Chẳng hạn như Thương Long Tinh Tượng, bao gồm bảy chòm sao, lần lượt được tạo thành từ đầu và thân cùng đuôi và bốn móng vuốt của Thương Long.

Mỗi chòm sao bao gồm bảy ngôi sao.

Các ngôi sao được cố định và tạo thành từ kim, mộc, thủy, hỏa thổ, mặt trời và mặt trăng.

Khả năng thu hút hai ngôi sao của Phùng Chương khiến hắn ta trở thành người độc nhất trong số nhiều đệ tử thân truyền, khá là giỏi.

Luồng sáng của hai ngôi sao rít gào lao tới mang theo lực xung kích cực kỳ khiếp người. Phùng Chương mỉm cười, siết chặt nắm ngón tay rồi vung một đấm.

Bùm!

Ánh sáng của hai ngôi sao nổ tung biến thành vô số mảnh vỡ.

Những mảnh vỡ đó rơi lên bờ, thu hút đệ tử nội môn và ngoại môn hò nhau giành giật.

Trước mặt Phùng Chương có hai quả cầu ánh sáng cỡ nắm tay, một quả tỏa ra ánh kim loại, quả còn lại tỏa ra ánh sáng xanh dịu.

Hắn há miệng hít vào, nuốt hết tinh hoa của hai quả cầu ánh sáng này vào trong cơ thể.