Trong phút chốc dưới ánh nhìn của mọi người, tu vi của hắn ta đã tăng vọt lên cảnh giới Thiên Hà đỉnh phong viên mãn.
Chưa hết, kiếm ý của hắn ta trở nên mênh mông cuồn cuộn, ý chí võ đạo bỗng chốc tăng vọt và thu hoạch rất nhiều lợi ích dưới ánh sáng quả cầu ánh sáng này.
"Giỏi ghê!"
"Phùng Chương sư huynh thật lợi hại!"
Rất nhiều đệ tử nội môn lấy được mảnh vụn đều reo hò, võ tay khen ngợi.
Trong mắt những người đã thất bại trước đó tràn ngập ngưỡng mộ. Hễ lần này họ thành công, lợi ích mà họ thu được hoàn toàn không thể sánh với Phùng Chương.
Một người ở trên trời và người kia ở dưới mặt đất.
Sau đó lại có thêm mấy người nữa thành công, Lưu Thanh Nghiêm cũng thành công có hai ngôi sao rơi xuống giống như Phùng Chương.
Sau khi hai người chúc mừng lẫn nhau, ánh mắt đều nhìn sang Lâm Nhất, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt hơi khó coi.
"Có chuyện gì với Vân sư huynh nhỉ?”
Ngay khi hai người đang im lặng, một giọng nói vui vẻ vang lên, đó là Tiểu Vũ Nhược.
Nàng ấy còn mạnh hơn cả hai người Lưu Thanh Nghiêm nhận được ba luồng ánh sao. Cô nhóc cắn nuốt luôn chúng cũng không quan tâm nhiều, lập tức hưng phấn đi tới hỏi.
"Không ổn, hình như Lâm Nhất gặp phải chút phiền toái.' Lưu Thanh Nghiêm khẽ cau mày, hắn ta cảm giác được cảnh giới của Lâm Nhất vẫn không đủ, không cách nào cắn nuốt luyện hóa những tinh linh này.
Suy cho cùng, Thiên Phách và Tinh Quân vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
"Giờ phải làm sao?”
Vẻ mặt Tiểu Vũ Nhược lập tức tỏ ra rất lo lắng.
Không lâu sau, Diệp Tử Lăng cũng thành công. Nàng ta xuất sắc đến mức nhận được bảy luồng ánh sao, chỉ thiếu một chút là thắp sáng tinh tú.
Một khi thành công sẽ rất đáng sợ.
Đáng tiếc cuối cùng chỉ còn thiếu một chút, Diệp Tử Lăng không để ý lắm đến điều đó, vì nàng ta mang huyết mạch của thế gia Tuyết Diệu. Cơ duyên ở núi Tinh Linh cũng không cấp bách với nàng ta lắm.
"Lâm Nhất thế nào rồi?"
Diệp Tử Lăng bước tới và nhẹ nhàng hỏi.
Lưu Thanh Nghiêm cùng Phùng Chương cười khổ một tiếng, trái lại hai tỷ muội này ăn ý ghê.
"Không ổn, sư tỷ, nhìn xem." Phùng Chương chỉ vào vị trí của Lâm Nhất, thân thể hắn vẫn không chút động tĩnh, trên người không có dấu vết ánh sao nở rộ
nào dù chỉ một chút.
"ý?"
Trong mắt Diệp Tử Lăng thoáng hiện vẻ kỳ lạ, nàng ta nhận ra có gì đó không đúng, nhưng lại không diễn tả được.
Ngày càng có nhiều người thức tỉnh và đều tỏ ra khá khó hiểu khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Lâm Nhất.
"Có chuyện gì vậy nhỉ?”
"Lâm Nhất không thể luyện hóa ánh sáng tinh linh là bởi vì Thiên Phách của hắn sao?"
"Chắc có lẽ là thế..."
"Vậy đáng tiếc ghê."
Dần dần tiếng bàn tán vang lên, trái lại cũng không kỳ lạ lắm.
Dù sao khi núi Tinh Lăng Sơn mở ra, Lâm Nhất đã thu hút sự chú ý của mọi người, không chỉ có vô số đệ tử mà còn có các trưởng lão đều gửi gắm rất nhiều hy vọng vào hắn.
Nhưng hắn lại mờ nhạt thậm chí còn không so được với đệ tử thân truyền bình thường, chênh lệch hơi nhiều.
Ngay khi những tiếng bàn tán vang lên, một luồng ánh sáng cực kỳ đáng sợ đột nhiên bùng nổ giữa bầu trời, một luồng sáng mênh mông cuồn cuộn như thể một một ngọn núi rơi xuống khe nứt trên trời.
Khi ánh sáng xuyên qua vết nứt, mọi người mới kinh ngạc khi nhận ra đó không phải là một ngọn núi gì cả.
Đó là móng rồng được ngưng tụ bởi ánh sáng của bảy ngôi sao, móng vuốt của Thương Long, đó là ánh sáng tỉnh tú.