Mọi người không khỏi nhìn sang thì thấy Giang Ly Trần đột nhiên đứng dậy trước mặt họ.
Dưới ánh sao, khí tức của hắn ta vô cùng uy nghiêm, che khuất ánh sáng của tất cả mọi người.
Bầu trời tối sầm lại, phải đến khi hắn ta đập nát móng rồng đang rơi xuống, ánh sao vô tận mới bắt đầu tỏa sáng trở lại.
Vô số mảnh vụn của ánh sáng tinh tú lan ra, khiến nhiều đệ tử nội môn giành được lợi ích khó mà tưởng tượng được trong nháy mắt.
"Đại sư huynh!”
Toàn bộ đệ tử của Phù Vân Kiếm tông từ trên xuống dưới ều rất sục sôi.
Tu vi của Giang Ly Trần đột ngột tăng vọt đạt tới cảnh giới Tỉnh Tượng đại viên mãn khó mà tưởng tượng dưới sự chú ý mọi người. Ý chí rạng rỡ, vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo, hắn ta đã chờ đợi giây phút này từ lâu.
Hắn ta liếc nhìn xung quanh và rồi liếc nhìn Diệp Tử Lăng, trên mặt nở nụ cười.
Vút!
Thân hình bay lên, hắn ta đã đáp xuống bên cạnh Diệp Tử Lăng rồi cười nói: "May không làm nhục sứ mệnh, cũng không làm sư tôn thất vọng khi mở núi
Tinh Linh. Trong trận thi đấu xếp hạng tông môn kỳ này, Ly Trần hẳn là có thể đóng góp chút sức lực nào đó."
"Sư huynh khiêm tốn rồi. Có thể ngưng tụ ánh sáng tỉnh tú, ngay cả tông môn siêu cấp ở Hoang Cổ Vực cũng được coi khá giỏi rồi."
Diệp Tử Lăng mỉm cười, nói rất chân thật và khách quan.
Trong lòng Giang Ly Trần hơi buồn bực, đúng là Diệp Tử Lăng đang cười nhưng nụ cười đó rõ ràng khách sáo và giữ khoảng cách vừa vặn với hắn ta.
"Lâm sư đệ sợ là không ổn rồi."
Giang Ly Trần vẫn mỉm cười, ngước mắt chuyển chủ đề tới Lâm Nhất.
Bây giờ trên mặt hồ, chỉ có Lâm Nhất vẫn ngồi xếp bằng, những người khác đều đã mở mắt ra. Còn Lạc Hoa, từ đầu đến cuối nàng ấy chưa bao giờ cắn nuốt tỉnh linh. Đôi mắt của nàng ấy luôn quan sát Lâm Nhất giống như chưởng môn Phù Vân.
"Huynh có ý gì?"
Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm có chút không vui nói.
Dĩ nhiên họ biết tình huống Lâm Nhất không ôn lắm, nhưng không đến lượt Giang Ly Trần hả hê khi người gặp họa. Ánh sáng tinh tú quả thực rất ghê gớm, nhưng có cần khoe khoang trước mặt Diệp Tử Lăng không?
Khoe khoang thì cũng thôi đi, cứ phải giãm Lâm Nhất một cú.
"Chẳng có ý gì hết... Rõ ràng hắn không đủ cảnh giới để luyện hóa ra ánh sáng tinh linh. Nếu còn cứ cố cầm cự tiếp, ta sợ rằng cơ thể hắn sẽ không chịu nổi, cuối cùng chết không toàn thây."
Giang Ly Trần hờ hững nói với vẻ mặt vô cảm.
Thằng nhãi này thực sự quá đáng, thậm chí hẳn ta còn rủa Lâm Nhất chết, trong mắt đám Lưu Thanh Nghiêm hừng hực lửa giận.
Nhưng ngẫm kỹ, những gì hắn ta nói cũng có lý. Nếu có thể luyện hóa ánh sáng tinh linh thì trên người Lâm Nhất hẳn đã nở rộ tỉnh quang từ lâu.
"Thực xin lỗi, sư huynh ta nói hơi nặng lời, nhưng ta chỉ nói sự thật thôi:
Giang Ly Trần nhìn sắc mặt mấy người họ, trong mắt thoáng hiện vẻ mỉa mai khó mà nhận ra. Thậm chí Lâm Nhất này còn vô dụng hơn hắn ta đã nghĩ.
Bùm! Đột nhiên, mặt hồ vốn yên lặng bỗng vang lên một tiếng nút vỡ kinh hoàng.
Âm thanh khủng khiếp đến mức vừa nổ đã khiến nhiều người bị chấn ngã, xụi lơ trên đất.
"Âm thanh xé trời...
Các trưởng lão chấp pháp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chỉ thấy tầng trời thứ năm đã nứt một khe hở.
Ánh sao chói lọi tỏa ra trên người Lâm Nhất. Khoảnh khắc khi hắn mở mắt và dung hòa với núi Tinh Linh, kiếm thế trong núi Tinh Linh đã xuyên thủng tầng thứ năm của bầu trời.
"Ngoài tầng mây và bầu trời này còn có tầng mây, và bầu trời khác."
Ánh mắt Lâm Nhất bình tĩnh và khẽ thì thầm.
Bùm!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bầu trời tầng sáu cũng nứt toác một khe hở.
“Sao có thể?" Giang Ly Trần há to miệng và hoàn toàn không thốt nên lời. Rốt cuộc cơ thể
Lâm Nhất đã nuốt chứng bao nhiêu ánh sáng tinh linh thế? Sự dung hòa với núi Tỉnh Linh đã đạt đến mức độ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.