Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4029: Trận tuyết này cũng mạnh ghê!



Sương khí mờ mịt vây quanh Tiểu Băng Phượng, trong sương mù có chút ánh sáng lạnh lếo, hắn còn cười giễu nàng ấy vài câu. Sau đó, nàng ấy đưa tay ra vỗ xuống tạo thành rất nhiều bọt nước bắn tung tóe, rơi lên người mình.

Lúc đó hắn không để ý lắm, nhưng bây giờ ngẫm lại, cảm giác lạnh lẽo trong cơ thể này khó mà giải thích được ngoại trừ nàng ấy.

Đại Đế đúng là kiêu ngạo.

Luôn miệng nói chỉ là một sự kiện nhỏ, bảo mình đừng chết nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm bỏ mặc.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Nhất nở một nụ cười, lúc này trong lòng hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Ở trên đỉnh núi nhỏ phía xa, Tiểu Băng Phượng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cảnh này.

Nàng ấy cũng chỉ giúp đỡ được đến đây thôi. Nếu trong lòng Lâm Nhất cảm thấy tuyệt vọng, dù có Tử Diên Thánh Thuỷ đi nữa cũng không cứu nổi hắn.

Nhiều khi tổn thương về thể xác không đáng sợ bằng bỏ cuộc.

Một khi đã bỏ cuộc, con người sẽ trở nên vô dụng.

"Tử Diên Thánh Thủy?"

Chưởng môn Phù Vân nhìn ánh sáng màu tím lập loè trên cơ thể Lâm Nhất, vẻ mặt nặng nề đã lộ ra ý cười, khẽ nói: "Phúc phận của thằng nhóc này không cạn, khó trách hắn dám công phá Thất Hoa Tụ Đỉnh."

Bùm!

Ông ấy vừa dứt lời, trong Tinh Ma Hoa che trời lấp đất đột nhiên vang lên tiếng sấm.

Biển hoa cuồn cuộn trên bầu trời như mây giông, sau đó từng tia sét vàng xé toạc hư không và không ngừng bắn phá về phía Lâm Nhất.

Tốc độ oanh tạc của tia chớp cực kỳ nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, hàng trăm tia chớp giáng xuống cùng lúc.

Ầm ầm ầm!

Nhưng Lâm Nhất đã chuẩn bị sẵn từ trước, long văn tử kim trên người hắn tỏa sáng rực rỡ, tất cả tia chớp lao tới đều bị nó hấp thụ và nuốt chứng.

Ánh chớp trên người nổ lách tách, không ngừng lập loè, chói mắt.

Lôi kiếp này còn đáng sợ hơn nhiều so với ngọn lửa, trái lại không đáng sợ lắm khi ở trên người Lâm Nhất. Trong ánh chớp ẩn chứa năng lượng huyền diệu, thế nhưng mang một chút sự sống đã dung hoà vào xương thịt của hắn.

Grào!

Thánh thể Thương Long toả ra sức sống bừng bừng giống như một cây cổ thụ mọc mầm mới sau cú va chạm đó.

Sấm sét kéo dài thật lâu, từng tia chớp có thể dễ dàng xé nát hư không, điều này vô cùng chấn động trong mắt mọi người.

Sau khi lôi kiếp đi qua, bang giá ập tới. Sự lạnh giá vô tận lập tức xâm nhập vào cơ thể Lâm Nhất. Không lâu sau, cả người hắn trở thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng, nhưng sự lạnh lão đó vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Núi Tỉnh Linh khổng lồ biến thành tảng băng trôi trong tầm mắt của mọi người với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tuyết rơi dày đặc trong không khí, chẳng mấy chốc đã phủ đầy đáy hồ khô cạn. Trong tầm mắt có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới hoàn toàn trắng xóa, không thấy bóng dáng của Lâm Nhất đâu.

"Tuyết lớn quá..."

"Trận tuyết này cũng mạnh ghê!"

Ngay cả đệ tử thân truyền đạt tới cảnh giới Tinh Quân cũng cảm thấy ớn lạnh từng trận trước cảnh tuyết rơi dày đặc.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy núi băng sừng sững giữa hồ, nào thấy bóng dáng của Lâm Nhất trong màn tuyết mênh mông.

Keng!