Ngay khi mọi người đang ngạc nhiên và khó hiểu, một tiếng kiếm ngâm vang lên từ ngọn núi tuyết, kiếm thế núi Tinh Linh hoàn toàn bung toả.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ lớp tuyết dày đều bị cắt nát tan tành. Một bóng người mặc áo xanh đứng trên đỉnh núi.
"Vẫn còn sống!"
"Lâm Nhất còn sống!"
Mọi người lập tức reo hò, mặt mày tươi cười hân hoan như thể chính mình đang độ kiếp vậy.
Ai nấy trong Phù Vân Kiếm tông đều rất phấn khích. Ngay cả Diệp Tử Lăng, người luôn lạnh lùng như bang cũng nở một nụ cười trên môi.
Nếu nói có ai đó không vui thì có lẽ chính là Giang Ly Trần. Lúc này sắc mặt tên tép riu trong miệng chưởng môn Phù Vân này lại rất khó coi, trong thâm tâm vô cùng buồn bực.
Sau khi tuyết tan, những cánh hoa bắt đầu rơi xuống từ hư không.
Những cánh hoa cuồn cuộn sức sống, chẳng mấy chốc chúng đã mọc thành đại thụ chống trời ở giữa hư không.
Cảnh tượng trông bừng bừng sức sống và hài hòa, nhưng Lâm Nhất lại có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ. Đột nhiên, làn da
hắn nứt vỡ, một cây cỏ nho nhỏ mọc ra.
Lâm Nhất thầm khẽ thở dài, sức mạnh mà sức sống mang đến thường quan trọng nhất.
Một cây cỏ nhỏ bé mọc lên thậm chí có thể làm nứt toạc một ngọn núi. Lúc này, e rằng Tỉnh Ma Hoa trong cơ thể hắn cũng chứa đựng sức sống vô hạn.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, cơ thể hắn đã bị bao phủ bởi những loài thực vật kỳ lạ, hoa, cỏ xanh, nấm, rong biển, lục bình... Sức sống của bản
thân hắn cũng không ngừng bị tiêu hao.
Các loại thực vật phát triển điên cuồng, lấy thịt của hắn làm chất dinh
Cuối cùng, một cái cây lớn nhô thẳng lên trên độ cao trăm thước từ. ngực Lâm Nhất, đè toàn bộ cơ thể hắn xuống đất.
Lâm Nhất siết chặt nắm đấm, chỉ cần hơi động chân nguyên, một đoá hoa lập tức mọc trên quyền mang.
Năm ngón tay xòe ra, rắc rắc rắc, chân nguyên còn sót lại toát ra thành những chiếc nấm ở đầu ngón tay.
Khóe miệng Lâm Nhất co giật, trải qua hoả kiếp thứ hai, lúc này hắn không hề hoảng sợ, cũng không chút tuyệt vọng.
Trong thâm tâm hắn cực kỳ bình tĩnh. Ở ải này, hắn phải chặt đứt mọi sinh cơ và chết rồi tái sinh.
Hắn nhắm mắt lại, thu hết toàn bộ kiếm ý ngưng tụ như thủy triều trong kén kiếm giữa ấn đường.
Thật lâu sau, các loại thực vật bao phủ khắp người Lâm Nhất.
Đôi mắt hắn đột ngột mở ra, kiếm ý đáng sợ cuộn trào quét ra khỏi cơ thể hắn từ giữa ấn đường với sự sắc bén đáng sợ có thể chém sạch mọi thứ trên đời.
Bịch! Bịch! Bịch!
Kiếm ý càn quét cả đường, những bông hoa và cây cỏ đó đều bị cắt nát thành mảnh vụn. Nhưng mỗi lần chém đứt một đoá, hắn đều ói máu tươi, đến khi chặt hết thì hắn đã gần như phun sạch máu.
Cả người gầy như que củi, thiếu sức sống.
Lâm Nhất chật vật đứng dậy, ngồi xếp bằng hít một hơi thật sâu, hoa Tử Diên bỗng mở ra. Sức sống còn sót lại trong không khí không ngừng tràn vào cơ thể hắn như thác đổ, sinh lực không ngừng toả ra.