Trước kia hắn nghĩ chuyện này do Thiên Tinh Các làm, bây giờ nghĩ lại, có khả năng là kẻ đứng sau Thiên Tỉnh Các ra tay.
May mà ngày thường hắn rất cẩn thận, đến giờ vẫn chưa để lộ thân phận công tử Táng Hoa.
Nếu không, dù có ở Phù Vân kiếm tông cũng chưa chắc đã an toàn.
"Đợi đã, ta từng nhìn thấy đảo Khô Huyền từ xa, nghe đâu phong bạo xung quanh đó đến Thánh Giả cũng không lại gần được. Cho dù có chiếc chìa khóa bí mật, nhưng không lên được đảo Khô Huyền thì cũng vô dụng." Lâm Nhất chợt nghĩ đến gì đó, vội vàng nói.
"Có lẽ, có người đã tính ra được gì đó."
Lạc Hoa bình tĩnh nói: "Người ta bảo rằng, Thánh Huyền sư cửu phẩm có thể quan sát tinh tượng bốc quẻ bói toán, thậm chí Thiên Huyền sư còn có thể thăm dò thiên cơ. Có lẽ... tầng niêm phong của đảo Khô Huyền sắp có biến hóa, dù sao thì nếu đại thánh Khô Huyền đã để lại truyền thừa, chắc chắn ông ấy cần tìm người có duyên, chứ không thể cứ không cho người ta lại gần mãi được."
Lâm Nhất bừng tỉnh hiểu ra, những nghỉ hoặc trong lòng hắn cũng được. lý giải.
Nếu tầng niêm phong của đảo Khô Huyền có thay đổi thật, vậy chìa khóa Khô Huyền trong tay hắn sẽ trở thành công cụ cực kỳ quan trọng.
Nhưng vẫn còn một số nghỉ ngờ sâu sắc hơn, khiến chúng trở nên khó phân biệt và cần suy nghĩ nhiều hơn.
"Đa tạ cô nương đã nói cho ta biết!" Lâm Nhất nói.
"Giữa ta và công tử, đâu cần nói những lời này." Lạc Hoa mỉm cười dịu dàng, nét mặt thoải mái.
"Ta xin tự phạt một ly."
Lâm Nhất cầm ly rượu lên, uống một ngụm cạn sạch Phượng Hoàng Đài trong chén.
Sau khi về từ chỗ Lạc Hoa, Lâm Nhất có vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn có vài bí mật chưa nói cho đối phương biết.
Trong tay hắn có một bức Hổ Khứu Tường Vi Đồ, theo như Hồng lão nói, ông ta lấy được bức đồ này trong mộ của Nam Đế. Nhưng Lạc Hoa lại bảo, không ai biết mộ của Nam Đế nằm ở đâu, thế sao Hồng lão biết.
Vả lại, năm đó thực lực của Hồng lão có mạnh đến vậy không?
Đến cả mộ của Nam Đế, vị là một trong cửu đế mà cũng dám xông vào, vậy không khỏi đáng sợ quá
Hay là mình nghe nhầm, hoặc chỉ là trùng tên thôi, Nam Đế này không phải vị Nam Đế đó.
Nhưng Lâm Nhất lại nhớ rõ, trong bức thư Hồng lão để lại cho hắn có nói rằng, Hổ Khứu Tường Vi Đồ mà ông ta nhìn thấy toàn là ác quỷ địa ngục, ông ta đã bị kiếm quang trong đó làm tổn thương căn cơ.
Láng máng, chỉ tiết này lại na ná với Sinh Tử Đồ Lục mà Lạc Hoa kể.
Bên trong Sinh Tử Đồ Lục cất giấu cánh cửa địa ngục, mà trùng hợp là Hổ Khứu Tường Vi Đồ có thể nhìn thấy ác quỷ địa ngục.
Chẳng lẽ cuộn tranh trong tay ta, là Sinh Tử Đồ Lục thật? Một trong tam đại chí bảo của Nam Đế?
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Nhất chỉ cảm thấy da đầu run lên, cái này hơi đáng sợ rồi đấy. Từ sau khi ngộ ra Trần Quang Kiếm Pháp từ bức họa, Lâm Nhất đã bỏ không bức Tường Vi Họa Đồ đấy lâu lắm rồi.
Bời vì với thực lực của hắn thì không thể lần ra bí mật khác.
Cầm bức họa Tường Vi trong lòng bàn tay, vẻ mặt Lâm Nhất ngưng trọng, hắn nhìn vào bức họa thế mà lại thấy hơi sợ.
Nếu bức họa này là Sinh Tử Đồ Lục thật, vậy năm đó thực lực của Hồng lão phải cực kỳ khủng bố, ít nhất cũng phải là Thánh giả. Nếu ngay cả Thánh giả còn trở thành phế nhân, vậy với thực lực hiện giờ của hắn, thì dù có phát hiện ra bí mật trong này, e là cũng chỉ có một con đường chết.
Ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Nhất lại cất bức họa đi, bây giờ chưa cần thiết phải mạo hiểm.
Sinh Tử Đồ Lục, Thiên Mệnh Phù Chiếu, Thiên Long Gốt.
Lâm Nhất đọc thầm ba vật báu của Nam Đế, trong đó không hề có sự †ồn tại của kiếm Táng Hoa, ách, hình như có thể thông suốt rồi.
Kiếm Táng Hoa, chắc là thanh kiếm mà vợ của Nam Đế tặng cho ông ấy.
Nửa đời lục bình trôi theo dòng nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa.
Linh hồn như bông liễu bị thổi bay từng mảnh, người đi ta ở lại hai mùa thu!
Lâm Nhất khẽ đọc lên câu thơ ngày trước mình nghe được, hắn chợt kinh hãi, hắn đứng bật dậy, nhìn kiếm Táng Hoa trong tay, mặt biến sắc.
Má ơi, vậy mà lại là thật!
Lạc Hoa bảo, cuối đời Nam Đế khốn khổ vì tình, thương tâm vì tình, một mực say mê chuyện làm cho vợ ông ta sống lại.
Nhưng người chết không thể sống lại, đạo lý này đến Lâm Nhất còn hiểu, ông ta có làm cũng phí công, thể nào cũng đau thương vì chuyện này, giậm chân tại chỗ, bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp.
Linh Hồn như bông liễu bị thổi bay từng mảnh, người đi ta ở lại, hai mùa thu. Câu thơ này, chẳng phải vừa khéo đang hình dung Nam Đế sao... Hoặc đây vốn là câu thơ ông ta viết cho chính mình. Nỗi bi thương vô hạn trong đó, hoàn toàn trùng khớp với câu chuyện tuổi già của Nam Đế mà Lạc Hoa kể.
Ôi trời ơi!
'Tâm trạng Lâm Nhất đang khó mà bình tĩnh được, hắn chỉ thấy nghĩ lại mà sợ, lạnh run.
Nghĩ đến bức họa Tường Vi ngày xưa từng lĩnh hội vô số lần, có
khả năng cao là Sinh Tử Đồ Lục có ẩn chứa cánh cửa địa ngục, là
hắn liên không bình tĩnh nổi.
Nghĩ đến Táng Hoa trong tay, có khả năng chính là bội kiếm của
Nam Đế năm xưa, hắn lại mất hồn.
"Nếu đảo Khô Huyền mà mở cửa, thì dù thế nào ta cũng phải đi một chuyến..."
Lâm Nhất hít sâu một hơi, trong lòng mọc ra ý tưởng chưa từng có, truyền thừa của Khô Huyền đại thánh không được rơi vào tay kẻ khác.
Có lế trong đó có cất giấu thông tin về mộ của Nam Đế, nếu thế thật, để nó rơi vào tay mình vẫn tốt hơn.
Mộ của Nam Đế, chôn cất ông ta và vợ của ông ta, chắc chắn ông ta không muốn bị thế hệ sau quấy rầy.
Người đi ta ở lại, hai mùa thul Lâm Nhất nhìn kiếm Táng Hoa trong tay, buồn bã và xúc động vạn phần.
Hắn khế thở dài: 'Mấy năm nay ta cũng không có cô phụ ngươi, nếu không thì thật có lỗi với lai lịch của ngươi."