Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4043: Hay là đi tìm Đại Đế?



Đảo Khô Huyền, Khô Huyền Đại Thánh, Khô Huyền Mật Thược.

Lâm Nhất nhìn thanh kiếm Táng Hoa trong tay, ánh mắt ngưng trọng, đảo Khô Huyền xem ra không thể không đi.

Cuộn tranh Tường Vy và kiếm Táng Hoa trong tay mình, nhất định đều là bảo vật của mộ Nam Đế, còn về cuộn tranh Tường Vy liệu có thật sự chứa Sinh Tử Đồ Lục của cánh cửa địa ngục hay không.

Cái này thì vẫn chưa thể chắc chắn, hay là mở ra xem thử?

Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, hắn lấy ra cuộn tranh Tường Vy, ánh mắt dính chặt vào nó, do dự lưỡng lự.

Trong lòng hắn tò mò đến cực độ, muốn biết được tình hình cụ thể, tốt nhất có thể tìm ra ác quỷ địa ngục mà Hồng Lão đã từng nhìn thấy trước đó.

Nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Hồng lão, hắn lại không dám hành động mù quáng, bức tranh này rõ ràng hắn đã xem qua vô số lần.

Thật đúng là người vô tri thì không biết sợ, sau khi biết được sự thật, ngược lại trở nên sợ hãi.

Hay là đi tìm Đại Đế? Lâm Nhất nhìn quanh trong sân một lượt, không nhìn thấy tiểu Băng Phượng và tiểu Tặc Miêu đâu, vào thời điểm quan trọng này lại không có

một ai.

Thôi vậy, cho dù có biết được cuộn tranh Tường Vy là Sinh Tử Đồ Lục, với thực lực hiện tại của hắn thì cũng không thể sử dụng được nó.

Hơn nửa, Sinh Tử Đồ Lục, rốt cuộc có tác dụng gì, mình cũng không biết

Không xem nữa!

Lâm Nhất hạ quyết tâm, cắt đứt mọi tò mò trong lòng mình, sau đó cẩn thận cất cuộn tranh Tường Vy lại.

Ít nhất cho đến trước khi hắn tiến vào đảo Khô Huyền, hắn sẽ không xem cuộn tranh Tường Vy nữa, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hít!

Lâm Nhất hít sâu một hơi, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, hắn lẩm bẩm: “Vẫn là nên luyện tập ba kiếm cuối cùng của Phù Vân Thập Tam Kiếm, không tu luyện đến hóa cảnh, do dù mình có là Thất Hoa Tụ Đỉnh, con bài tẩy trong tay cũng rất ít!”

Kiếm thứ mười một, Bích Lạc Tinh Thần.

Kiếm thứ mười hai, Vân Ngoại Thanh Sơn.

Kiếm thứ mười ba, Tại Thiên Chỉ Thượng.

Ba kiếm cuối cùng Lâm Nhất sớm đã luyện đến cảnh giới đại thành, khi sử dụng riêng lẻ hay kết hợp với Phù Vân kiếm quyết chúng đều có uy lực cực kỳ đáng sợ.

Không có ngoại lệ, tất cả đều có sức mạnh của võ học Thánh Linh, đủ để so sánh thậm chí còn vượt qua một quyền của Nhật Nguyệt Thần Quyền.

Nếu như là người khác, có lẽ đã hài lòng với thành quả này, nhưng Lâm Nhất hiển nhiên sẽ không như vậy, hắn ít nhất phải đạt tới cảnh giới đỉnh phong viễn mãn mới được.

Muốn nắm chắc phần thắng trong đấu hạng của Thương Huyền Phủ, chắc chắn phải tu luyện đến cảnh giới Hóa Cảnh, đem ba kiếm này luyện đến Hóa Cảnh, vậy thì tất cả các chiêu trong Phù Vân Thập Tam Kiếm đều sẽ đạt đến cảnh giới đó.

Phù Vân Thập Tam Kiếm không giống với những kiếm pháp khác, nó rất đặc biệt.

Mỗi một kiếm đều có thể sinh ra một con Thanh Loan, Thanh Loan này đủ để so sánh với Thánh Linh, mười ba kiếm chính là mười ba con Thanh Loan.

Đặc điểm lớn nhất của Phù Vân kiếm pháp chính là có thể điều khiển một lượng lớn Thánh Linh, ưu điểm và nhược điểm đều tồn tại.

Ưu điểm không cần phải nói nữa, Thanh Loan càng nhiều, uy lực của kiếm sẽ càng mạnh, sức sát thương mà nó tạo ra vượt xa võ học Thánh Linh đồng cấp.

Nhược điểm cũng cực kỳ rõ ràng, Thanh Loan càng nhiều thì lượng huyết khí tiêu hao càng nhiều không nói, khi thi triển rất dễ dẫn đến chân tay lúng túng, ba bốn con Thanh Loan còn đỡ, nếu số lượng đạt đến hơn mười con, nếu không chú ý rất dễ lộ ra sơ hở.

Còn chưa làm đối thủ bị thương, có khả năng đã bị đối thủ nắm được sơ hở, một kích giết chết.

Có điều đối với Lâm Nhất mà nói, đây rõ ràng không phải là bất lợi quá lớn đối với hắn, hắn không chỉ nắm vững Phù Vân kiếm pháp, chỉ riêng kiếm ý Thông Thiên thôi đã đủ để hắn dễ dàng kiểm soát hơn mười con Thanh Loan rồi.

Thất Hoa Tụ Đỉnh của hắn, căn cơ đã vượt xa đám bạn bè đồng trang lứa, tiêu hao huyết khí cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.


Ngoài những điều này ra, Lâm Nhất khá rõ ràng, Thánh Linh của Phù Vân Thập Tam Kiếm, trước nay chưa bao giờ là Thanh Loan gì cả. Chỉ bằng cách tu luyện Phù Vân kiếm pháp đến cảnh giới đại viên mãn, kiếm quyết và kiếm pháp hoàn toàn dung hợp một cách hoàn hảo, thì mới có thể bộc lộ ra Thánh Linh thật sự của Phù Vân Thập Tam Kiếm.

Thời gian tiếp theo, Lâm Nhất tạm thời gác lại chuyện của Nam Đế sang một bên.

Toàn bộ tinh lực đều dồn vào việc làm thế nào để tu luyện tốt Phù Vân Thập Tam , khiến nó trở thành con át chủ bài của hắn trong đấu hạng Thương Huyền Phủ.

Nháy mắt, mười ngày đã trôi qua.

Trên võ đài Đinh Phong Cư, mười con Thanh Loan bay lượn trên bầu trời phía trên đầu Lâm Nhất, chúng bay trên không giống như hồng nhạn, đan xen hỗn loạn, tạo thành một sức mạnh kiếm thuật vô biên hào hùng. Lâm Nhất được Thanh Loan bao quanh, ngồi ở vị trí trung tâm, kiếm thuật của hẳn tráng lệ như núi.

Hai cỗ kiếm thế khác nhau hòa vào làm một, khiến cho sàn diễn võ rộng lớn trở nên vô cùng bé nhỏ.

“Bích Lạc Tỉnh Thần!”

Lâm Nhất hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia tỉnh quang, bay lên không khung, một kiếm chém xuống.

Rầm rầm rầm.

Kiếm thế trên người hắn nặng như một ngọn núi, giây phút hắn đạp không bay lên, giống như ngọn núi cao vạn nhẫn mọc lên. Toàn bộ sàn diễn võ rung chuyện dữ dội, không khí cũng bị cỗ kiếm khí này ép đến méo mó, tạo thành vô số lưỡi kiếm bay về bốn phương tám hướng.

Rầm!

Khi đã thật sự triển khai ra Bích Lạc Tinh Thần, lại có thêm một con Bích Loan từ trong thân thể Lâm Nhất bay ra.

Khoảnh khắc mười một con Thanh Loan bay vòng quanh bầu trời, khoảng trống trên bầu trời mở ra một khe nứt, để lộ ra một bầu trời đầy sao trên đầu Lâm Nhất. Trên bầu trời đó xuất hiện một bóng người khổng lồ, tay cầm kiếm, dường như có thể bay xuống từ cửu thiên chỉ ngoại.

Bịch!

Khoảnh khắc bóng người trên bầu trời chồng lên bóng người Lâm Nhất, một kiếm quang chói mắt chém ra.

Rắc rắc rắc!

Hư không nứt ra thành từng khoảng dưới một kiếm này, vô số tinh quang giống như thác nước bay xuống phía sau lưng hắn.

Hú hút

Đồng thời, mười một con Thanh Loan phía sau lưng hắn không ngừng bay lượn, làm cho kiếm quang không ngừng dâng lên.

Khi kiếm quang sắp rơi xuống, trên mặt đất lập tức bị cắt ra, xuất hiện một vực sâu không đáy.

Diễn võ trường được gia cố bằng linh trận, cứ như vậy tan vỡ, tiếng nổ đữ dôi liên tục vang lên không ngừng, giữa đám khói bụi, vô số trận pháp rạn nứt, tỏa ra những tia sáng đủ màu sắc, khoảng thiên địa đó rơi vào cảnh hỗn loạn.

“Vân Ngoại Thanh Sơn!”