Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4071: Đáng hận!



Hàn quang lóe lên, máu tươi bắn ra, Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, lùi lại ba bước, né đi máu tươi bắn ra từ cổ đối phương.

Đợi đến khi Lâm Nhất hạ xuống đất, mọi người ngớ người, tốt xấu gì Yến Tử Kính cũng được tính là nhân tài kiệt xuất. Kiếm ý đã đạt đế cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, cách kiếm ý thông thiên không còn xa, thế mà lại bại dưới một kiếm của Lâm Nhất.

"Lâm Nhất, đại hội Danh Kiếm cấm giết người... ngươi... ngươi chết chắc rồi!" Yến Tử Kính ôm cổ, che chặt miệng vết thương, rồi cực kỳ căm

phẫn nhìn Lâm Nhất.

"Ta chưa giết người, ngươi chỉ bị thương khá nặng thôi, ngươi không nói sẽ không chết."

Tất nhiên chỉ là tạm thời thôi, cuối cùng vẫn phải chết... Lâm Nhất bổ sung thêm một câu trong lòng, hắn nhìn đối phương, mặt không chút biểu cảm nói.

Hít! Hít!

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cảm giác lưng lạnh toát, tên này ác thật đấy.

"Đáng hận!"

Phong Tiểu Ngư hận nghiến răng nghiến lợi, nàng ta đang định đi trị tội Lâm Nhất, nhưng đối phương đã thoát một cách hoàn hảo.

"Lâm Nhất kiếm pháp hay nhỉ?"

"Hay thật, không hề tệ như Yến Tử Kính nói, nhát kiếm này ít nhất phải 70% người ở đây không tránh được!"

"70% á? Hơi ít rồi đấy, ta thấy ít nhất phải trên 80% số người ở đây không thể tránh được nhát kiếm này của Lâm Nhất!"

Suy cho cùng, đây cũng là đại hội Danh Kiếm, những anh tài tới đây ít nhất đều năm vững kiếm ý thông linh, chưa kể còn có vài người nắm vững kiếm ý thông thiên, tự nhiên trình độ kiếm đạo sẽ không kém.

Lâm Nhất chỉ ra một kiếm, nhưng hầu như mọi người có mặt ở đây đều nhìn ra phần nào thực lực của hắn, cho dù Lâm Nhất không thể càn quét đại Danh Kiếm, nhưng chắc chắn sẽ có một vị trí ở đây.

"Phong Tiểu Ngư, hôm đó đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi rõ nhất. Ta giữ thể diện cho ngươi, ngươi cũng đừng có mà quá đáng, ta chưa bao giờ là kẻ thương hoa tiếc ngọc đâu." Lâm Nhất nhìn thẳng vào mắt đối phương, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt ngưng tụ sát ý lạnh băng.

Ngông cuồng quái

Vừa nấy mọi người trên quảng trường Thanh Nham còn đang bàn luận sôi nổi, bây giờ lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người ngạc nhiên trước lời Lâm Nhất nói.

Không ngờ hắn lại nói thẳng vào mặt Phong Tiểu Ngư trước mặt tất cả mọi người ở đại hội Danh Kiếm, người đó là tiểu công chúa nhà họ Phong. Hòn ngọc quý trên tay Phong lão gia tử, nàng ta được mọi người vây quanh nịnh nọt, rất nhiều thanh niên tài tuấn ở đây còn sinh lòng mến mộ nàng ta.

Nhưng Lâm Nhất này lại chẳng nể mặt nàng ta tí nào.

Nói xong, Lâm Nhất quay người định đi, hắn không muốn tiếp tục ở lại đây thêm nữa.

Vùt

Nhưng một bóng người đã vọt đến trước mặt hắn nhanh như tia chớp, chặn đường rồi lạnh lùng nói: "Lâm Nhất, ngươi chọc mù mắt muội muội của ta, rồi định cứ thế mà đi à? Ngươi muốn đi, được thôi. Để đôi mắt của ngươi lại!"

Lâm Nhất nhìn đối phương, hắn ngộ ra, người mà hắn ta nói đến là người thị nữ áo đỏ bên cạnh Phong Tiểu Ngư.

Lâm Nhất không nhìn hắn, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại trên người Phong Tiểu Ngư đang ở trên đài Phi Thiên.

Nàng ta lạnh lùng nhìn hắn, mỉm mai: "Bản tiểu thư cần ngươi nể mặt chắc? Chẳng lẽ hôm đó không phải ngươi mặt dày tới tìm ta xin thiệp mời à? Ta không cho, ngươi thẹn quá hóa giận, ra tay đánh người. Ngươi đừng tưởng ngươi đánh bại Yến Tử Kính là có gì ghê gớm lắm, ngươi tưởng quận thành Thanh Nham ta không có ai đấy à? Nếu ngươi thật sự có liêm sỉ thì đừng chạy, càn quét đại hội Danh Kiếm của nhà họ Phong ta đi."

Những lời Phong Tiểu Ngư nói, lập tức khiến cho quần chúng nhân dân đang có mặt ở hiện trường sôi trào, nhất là các nhân tài kiệt xuất của quận thành Thanh Nham, cả đám bừng bừng lửa giận nhìn Lâm Nhất.


Quảng trường Thanh Nham vốn khá là yên ả, sau một loạt lời nói của Phong Tiểu Ngư, mọi người ầm ï cả lên.

Nhất là câu, ngươi tưởng quận thành Thanh Nham ta không có ai đấy à!

Lại càng khiến các nhân tài kiệt xuất của quận thành Thanh Nham phẫn nộ không thôi, cả đám máu nóng bốc lên đầu, la ầm lên.

Dù sao Lâm Nhất cũng chỉ là người ngoài, không thể so với Phong Tiểu Ngư, người có sức ảnh hưởng ở quận thành Thanh Nham. Phong Tiểu Ngư nói vài câu, đã biến Lâm Nhất thành ác bá chuyên bắt nạt người khác, cả đám người bắt đầu hò hét không cho Lâm Nhất đi.

Phong Tiểu Ngư ngoài mặt thì lạnh nhạt, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh, ngươi muốn đi cũng không dễ dàng vậy đâu.

Trò hay chỉ mới bắt đầu thôi!

Lâm Nhất nhìn người thanh niên ở phía trước, như có điều suy nghĩ, người này e cũng do Phong Tiểu Ngư sắp xếp.

"Đúng là muội muội ngươi bị ta chọc mù mắt thật, ta không bao giờ phủ nhận chuyện mình đã làm, nhưng đó là vì nàng ta động thủ muốn móc mắt †a trước." Lâm Nhất nhìn đối phương, bình tĩnh nói.

"Ai ra tay không quan trọng, quan trọng là, ngươi đã chọc mù mắt muội ấy. Người là ca ca không có lý do gì lại không ra tay, ta với ngươi đánh một trận, ai thua thì để đối phương chọc mù mắt, sau đó ngươi muốn đi hay ở, Trần Anh ta không ngăn ngươi!"

Trần Anh nhìn Lâm Nhất chăm chằm, trong mắt ngưng tụ sát khí, nói rõ rành rành.

Ngang ngạnh!

Trong mắt Lâm Nhất, người này là điển hình của kiểu người đầu óc có vấn đề, ngu xuẩn. Nhìn nhận vấn đề mà không quan tâm lý lẽ, Lâm Nhất đã nói rất rõ với hắn ta rồi, hắn ta vẫn không nghe, Lâm Nhất không khách khí nữa, lạnh giọng nói: "Tránh ra."

"Hôm nay ngươi không đánh cũng phải đánh!"

Trần Anh giậm mạnh chân xuống đất, cơ thể bay ra, rút kiếm ra khỏi vỏ, chém thẳng về phía Lâm Nhất như tia chớp.

Hắn ta chưa vội thi triển ra võ học thánh linh, nhưng chỉ dựa vào chân nguyên, đã khiến nhát chém này trở nên cực kỳ đáng sợ.

Có thể dễ dàng đoán được là, thực lực của người này hơn xa Yến Tử Kính.

Thấy kiếm quang của đối phương không ngừng phóng đại trong mắt mình, Lâm Nhất nheo mắt, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, ngươi lấy đâu ra tự tin vậy.

Tôm tép nhãi nhép, mà cũng dám tùy tiện ra tay với mình. Ầm!