Kiếm thế của hắn tỏa ra, như một ngọn núi cao sừng sững, trong nháy. mắt đã đã cao đến nỗi không leo lên được, sâu không lường được.
Cơ hồ là trong nháy mắt, nhát kiếm của Trần Anh như sông đổ vào biển, không thể thoát ra, ngỡ ngàng không biết phải làm sao. Rõ ràng Lâm Nhất đang ở ngay trước mặt, sừng sững như ngọn núi, nhưng hắn ta lại không thể đánh trúng vào Lâm Nhất, hãm sâu vào đó, như một chiếc lá che mắt không nhìn thấy thái sơn.
Đây... vầy là sao?
Trần Anh hoảng sợ, nhát kiếm chém ra đó, kiếm thế điên cưồng tan rã, hãn ta vội vàng lùi về sau, không dám đứng lại.
Keng!
Nhưng vừa lui được nửa bước, kiếm trong tay Lâm Nhất đã rút ra khỏi vỏ, Táng Hoa ra khỏi vỏ, tựa như tiếng rồng ngâm trong hồ sâu.
Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn của kim loại vang lên bên tai mọi người, kiếm trong tay Trần Anh bị chém gãy.
Kiếm phong lướt qua mặt, khiến hai má Trần Anh rung rung không ngừng, đong đưa như gợn sóng, mái tóc bung ra, không mở được mắt.
Mãi một lúc sau, hắn ta mới tỉnh táo lại, lần này khi nhìn Lâm Nhất, ánh mắt hắn ta tràn ngập kinh hãi, hắn ta lẩm bẩm: "Ta thua rồi..."
"Thế thì để đôi mắt này lại."
Lâm Nhất thản nhiên nói.
"Đừng, đừng..."
Trần Anh nghe Lâm Nhất nói vậy, con ngươi lập tức co rút, chân run lẩy bẩy, nức nở xin tha: "Ta... ta chỉ đùa thôi, huống hồ, không phải Lâm huynh muốn đi à, giờ ta nhường đường ngay đây."
Phụt!
Đáp lại hắn là một lưồng kiếm quang, kiếm quang như kinh hồng thiểm điện, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt của Trần Anh đã bị Lâm Nhất chọc mù.
Hắn ta hét lên thảm thiết, ôm chặt lấy mắt, quỳ rạp xuống đất.
Tiếng hét đó quá thê thảm, nghe mà dựng tóc gáy, toát mồ hôi lạnh, cả đám người nhìn sang Lâm Nhất, ánh mắt họ dần có sự thay đổi.
Người này, ác quá!
Yến Tử Kính và Trần Anh đều bại trong tay đối phương chỉ bằng một nhát kiếm, một người thì bị cắt đứt cổ họng, một người thì bị chọc mù hai mắt.
Đại hội Danh Kiếm, chưa bao giờ máu tanh như này.
Hình ảnh hung ác như vậy tạo nên một cú sốc lớn cho bọn họ, trong lúc nhất thời, cả đám cứng họng nói không nên lời.
"Sao tên này có thực lực mạnh thế!" Phong Tiểu Ngư ở trên đài Phi Thiên lộ ra vẻ khó chịu, người hai do nàng ta sắp xếp, đứng trước mặt Lâm Nhất chẳng khác gì phế vật.
Xoẹt!
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, một cước đá bay Trần Anh đang quỳ dưới đất, hắn hờ hững nói: "Ta muốn đi, ngươi dựa vào đâu mà ngăn cản ta?”
Trong tiếng hét thảm, Trần Anh bị Lâm Nhất đá bay như một đống rác, sau khi rơi xuống đất, hắn ta va vào rất nhiều người không tránh kịp, làm họ ngã nhào.
"Tên này kiêu ngạo quá..."
'Trên quảng trường phía dưới, phần đông nhân tài kiệt xuất đang nghiến răng nghiến lợi, bọn họ hận không thể đi lên cho Lâm Nhất một bài học.
Nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của đối phương, họ lập tức tỉnh táo lại, nếu tu vi bị giới hạn ở Thiên Phách, phần lớn mọi người ở đây đều không phải đối thủ của hắn.
Một khi lên đánh, khả năng sẽ có kết cục như Trần Anh, cực kỳ thê thảm.
VùiI
Ngay lúc đám đông đang lặng như tờ, một bóng dáng dang hai tay, chầm chậm hạ xuống chiến đài, hắn ta chặn đường Lâm Nhất, rồi trầm ngâm nói: "Nếu Lâm huynh đã tới rồi, vậy thì đừng đi vội, thực lực của huynh hoàn toàn đủ để tham gia đại hội Danh Kiếm. Tam tiểu thư không cho huynh thiệp mời, xem ra đã có chút hiểu lầm ở đây."
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, người này khá là khôi ngô, trên mặt có vết mụn, nhưng rất nhạt, không ảnh hưởng đến tổng thể khuôn mặt đó.
Triệu Nham!
Lâm Nhất nhớ ngay đến lời giới thiệu của Diệp Phi Phàm, tuy tên đó nói nhiều, nhưng sau khi giới thiệu xong thì đúng là có thể khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Hắn ta là một trong Tứ đại cao thủ ở đại hội Danh Kiếm lần này, yêu nghiệt siêu phàm nằm trong top 1000 trên bảng Tỉnh Quân Đông Hoang, đây là một kẻ hung ác chính cống.
Bảng Tinh Quân là bảng xếp hạng dành cho toàn bộ Đông Hoang, top 10000 là một cột mốc, top 5000 là cột mốc thứ hai, top 1000 thì lại là một thế giới khác rồi.
"Huynh bỏ đi thế này, chắc hẳn vẫn chưa đánh đã. Thật ra hai tên phế vật này còn chẳng đủ tư cách để huynh rút kiếm, huynh đánh với ta một trận đi, ta chắc chắn có thể khiến huynh đánh thỏa thích, chẳng qua không biết huynh có thể khiến ta đánh tận hứng hay không thôi!"
Triệu Nham híp mắt, trong mắt lóe lên tia sắc bén, hắn ta cực kỳ hứng thú với Lâm Nhất.