Lâm Nhất nhìn đối phương, cười bảo: "Các hạ coi trọng ta à, chỉ có điều, đại hội Danh Kiếm này chướng khí mù mịt, ta không thấy hứng thú cho lắm."
"Không phải huynh sợ ta đấy chứ?"
Triệu Nham nhếch mép cười bảo: "Tu vi giới hạn ở cảnh giới Thiên Phách, huynh vẫn có một phần trăm cơ hội chiến thắng, huynh đến từ Phù Vân kiếm tông, chắc hẳn có tu luyện Phù Vân thập tam kiếm, cho ta mở rộng tầm mắt đi!"
Trên đài Phi Thiên, mọi người rất ngạc nhiên.
Không ngờ Lâm Nhất lại khiến cho Triệu Nham có hứng thú, Triệu Nham là siêu phàm đứng trong top 1000 trên bảng Tỉnh Quân, tương lai chắc chắn có thành tựu vô hạn.
"Rốt cuộc tên này có bản lĩnh gì nhỉ? Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một tên Thiên Phách thôi, có đức hạnh gì mà giao đấu với Triệu Nham!" Mặt Phong Tiểu Ngư u ám, tỏ rõ rất bất mãn, những lời Triệu Nham nói khiến mặt nàng ta tái mét, nói như thể mình đang gây sự vô cớ vậy.
Công Tôn Viêm, người có thực lực cao sâu khó dò nhất ở đây, được xưng là một đôi mắt kiếm, có thể nhìn thấu mọi kiếm pháp trong thiên hạ, hắn ta thản nhiên cười một cái, nhẹ giọng nói: 'Hắn không chỉ là một Thiên Phách."
"Hả?"
Những người khác đều không hiểu, nhiều người không kìm được quay sang nhìn hắn ta.
Công Tôn Viêm hờ hững nói: "Kiếm thứ nhất còn ổn, đánh lại Yến Tử Kính, rất nhiều người làm được. Nhưng kiếm thứ hai này rất ghê gớm, hễ là người có kiếm ý thông thiên thì đều có thể nhìn ra vừa nãy kiếm thế của Lâm Nhất đáng sợ cỡ nào. Triệu Nham được xưng là kiếm si, chỉ cần lọt vào mắt hắn thì hắn sẽ không để ý thân phận của đối phương."
Những người khác cả kinh, Công Tôn Viêm đánh giá Lâm Nhất cao thế?
Phong Tỉnh Dương tỏ ra khó chịu, hắn ta thân là người nhà họ Phong, tự nhiên sẽ thiên vị Phong Tiểu Ngư, hắn ta lạnh giọng nói: "Huynh coi trọng hắn thế cơ à?"
Công Tôn Viêm cười, không tranh cãi với hắn ta mà chỉ thản nhiên nói: "Cứ xem là biết."
Bất kể là thực lực hay danh tiếng, Công Tôn Viêm cũng là người mạnh nhất ở đây, tuy bảo đại hội Danh Kiếm lần này có bốn ứng cử viên xuất sắc. Nhưng trong mắt nhiều kiếm khách, Công Tôn Viêm mạnh ở cấp bậc khác hẳn ba người còn lại, chí ít phải mạnh hơn nửa cấp.
Lời hắn ta nói dẫn đến một trận xôn xao, mọi người càng thêm chăm chú vào trận chiến giữa Triệu Nham và Lâm Nhất.
Trên chiến đài, khi Lâm Nhất đang giằng co với Triệu Nham, một giọng nói vang lên: "Lâm ca, tên mặt rỗ này là một kẻ mê kiếm, hắn đã nhận định huynh rồi, cho dù huynh có rời khỏi đại hội Danh Kiếm, hắn cũng sẽ đuổi theo huynh. Không đánh với huynh một trận, tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
Lâm Nhất nhìn theo tiếng nói, người vừa nói là một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn hắn. Mày kiếm mắt sáng, mắt ngọc mày ngài, diện mạo đẹp trai tuyệt trần, người đó chính là Diệp Phi Phàm vừa mới lén chạy về.
Hắn nháy mắt ra hiệu với Lâm Nhất rồi cười nói, trong giọng điệu còn có ý nịnh nọt lôi kéo làm quen.
"Hắn nói đúng đấy, cho dù huynh rời khỏi đại hội Danh Kiếm, ta cũng sẽ đuổi theo huynh."
Triệu Nham mỉm cười, trong mắt ngưng tụ chiến ý, nhìn Lâm Nhất chằm chằm, rồi trầm giọng bảo: "Đánh với ta một trận đi!"
Lâm Nhất im lặng một lát, rồi chợt cười bảo: "Nếu đại hội Danh Kiếm đều là những người mê kiếm như ngươi, nghĩ nghĩ thực ra cũng khá thú vị, ta đồng ý đánh với ngươi."
"Vậy huynh đừng khiến ta thất vọng đấy!"
Triệu Nham cong môi cười, hộp kiếm sau lưng mở ra, một thanh trường kiếm màu đen cổ kính và nặng xuất hiện trong tay hắn.
"Kiếm này tên là Lôi Ảnh, thánh vân chính là thánh vân lôi đình thất phẩm, ngoài ra còn có ba trăm đạo thánh vân, kiếm dài bốn thước ba, nặng trăm đỉnh! Ta từng dùng kiếm này, giết một mạch tám tôn giả cảnh giới tiểu Thần Đan, miễn cưỡng xem như chưa bôi nhọ nó."
Lâm Nhất nhìn thanh kiếm trong tay, bình thản nói: "Táng Hoa."
"Kiếm này không phải thánh binh à? Ta không quen thay kiếm khác, huynh mượn Tàng Kiếm Lâu một thanh thánh kiếm đi, Phong lâu chủ hẳn sẽ nể mặt ta." Triệu Nham cười, sau đó liếc mắt nhìn Phong Huyền Tử ở đằng xa.
"Được!"
Phong Huyền Tử thản nhiên nói.
Vèo! Vèo! Vèo!
Vừa dứt lời, lập tức có mười kiếm hầu bay ra từ Tàng Kiếm Lâu cao chót vót, mỗi người đều bê một hộp kiếm.
Không thể nghi ngờ gì, trong hộp kiếm chắc chăn đều là thánh binh, hơn nữa chất lượng sẽ không kém hơn Lôi Ảnh.
Phong Huyền Tử lại cho mượn kiếm thật hả?
Bầu không khí trên quảng trường Thanh Nham lập tức trở nên ngưng trọng, mọi người căng thẳng, họ láng máng cảm nhận được rằng, bây giờ đại hội Danh Kiếm mới chính thức bắt đầu.
"Lâm công tử cứ chọn một thanh kiếm tùy thích, Tàng Kiếm Lâu cho. mượn kiếm... trước nay đều không cần trả lại." Kiếm hầu đứng đầu trong số mười người này, vẻ mặt kiêu ngạo, mỉm cười nhìn Lâm Nhất, khi nhắc đến 'Tàng Kiếm Lâu bọn họ còn khá là kiêu ngạo.
"Lâm ca, lấy hết đi, Tàng Kiếm Lâu giàu lắm, không ngại đâu."
Diệp Phi Phàm ở bên dưới nháy mắt cười nói, mấy vị kiếm hầu co rút khóe miệng, tên này ở đâu chui ra vậy, nói lắm thế.
'Tên kiếm hầu dẫn đầu trừng mắt nhìn Lâm Nhất, lo Lâm Nhất mượn hết cả mười thanh thánh kiếm, Diệp Phi Phàm cười đùa cợt nhả, không để ý.
Lâm Nhất không mở hộp kiếm, hản trực tiếp từ chối: 'Không cần, ta chỉ cần Táng Hoa."
"Huynh chắc chứ?"
Lâm Nhất gật đầu, tên thủ lĩnh kiếm hầu kia nhíu mày, không nói thêm gì nữa, rồi cùng những người khác lui xuống.
Đây là đang muốn chết à?
Mọi người không hiểu ra làm sao, ánh mắt họ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Triệu Nham sửng sốt, sau đó cười nói: "Không sao, ta hiểu mà.
Nếu huynh không thay kiếm, vậy ta cũng không để huynh chịu thiệt. Huynh mà đỡ được mười chiêu của ta, coi như ta thua."
Xôn xaol
Nhưng hắn ta vừa nói xong, liền cảm nhận được một luồng khí lạnh khiến hắn ta cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là ánh nhìn lạnh lẽo từ Lâm Nhất đang nhìn mình.
Ánh mắt Lâm Nhất lạnh lẽo, mày kiếm sắc bén, hắn cất giọng bảo: "Giới hạn tu vi ở cảnh giới Thiên Phách, không thể phát huy hết uy lực của thánh kiếm, mười chiêu không làm ta tận hứng được đâu. Ngươi cứ đánh nghiêm túc đi, nếu không lát nữa thua, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đánh lại đâu."
Cái tên này!
Nụ cười trên mặt Triệu Nham cứng đờ, trong lòng lộp bộp một chút, nét mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.