Dưới ánh nhìn của mọi người, Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, không nhìn ra có dao động gì.
Hắn không quan tâm ánh mắt của người khác, cũng không quan tâm sự khiêu khích của Yến Tử Kính, hạng phế vật này căn bản không đáng để hắn ra tay.
Từ tận đáy lòng, thậm chí hắn còn không có dục vọng giết đối phương,
Hắn không để ý đến ánh mắt của những người khác, cũng không để ý đến sự khiêu khích của Yến Tử Kính. Đối với hắn, kẻ như vậy chẳng đáng để ra tay. Thậm chí từ sâu thẳm trong lòng, hắn còn không có hứng thú giết đối phương, vì cảm thấy làm vậy chỉ bẩn tay mình.
"Tiểu Ngư, tin đồn là thật sao? Tên Lâm Nhất này thật sự đã chọc mù mắt thị nữ của muội, còn ngạo mạn tuyên bố sẽ càn quét đại hội Danh Kiếm, giẫm bọn ta dưới chân?" Phong Tinh Dương, người được Diệp Phi Phàm kể là một trong bốn đại cao thủ ở đại hội Danh Kiếm lần này nhìn sang Phong Tiểu Ngư hỏi.
Lời đồn rất phóng đại, phóng đại đến mức làm người ta cảm thấy không thật cho lắm.
Chỉ cần nghĩ kỹ một tí, cũng thấy có nhiều chỉ tiết không hợp lý.
Lời chất vấn của Phong Tỉnh Dương lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, là thật hay giả, hỏi đương sự Phong Tiểu Ngư là biết liền.
Trong nháy mắt, các nhân tài trẻ trên đài Phi Thiên đều hướng mắt vào Phong Tiểu Ngư. Ngay cả bốn đại cao thủ khác là Triệu Nham, Cung Hạo Nhiên và Công Tôn Viêm thần bí nhất cũng không khỏi nhìn sang.
Phong Tiểu Ngư thản nhiên nói: "Đúng là hắn đã chọc mù mắt thị nữ của ta, tát mấy cái đã làm cho các thị nữ khác bị thương nặng. Chuyện này không phải bí mật gì, rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến."
"Hóa ra là thật!"
"Tên này đúng là tội không thể tha, không cho hắn thiệp mời hắn liền xuống tay nặng như vậy, thật tàn nhẫn."
"Cưỡng đoạt thiệp mời thì cũng thôi đi, còn ngạo mạn tuyên bố sẽ càn quét đại hội Danh Kiếm, lấy kiếm Thiên Lôi đi, tên này thật là kiêu căng!"
"Hừ, không biết sống chết, cũng chỉ là một Thiên Phách mà thôi."
"Lát nữa hắn lên đài, ta xem hắn sẽ chết thế nào, một tên yêu nghiệt của Thương Huyền phủ, đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết tự lượng sức mình."
Phong Tiểu Ngư vừa dứt lời, lập tức gây ra một trận xôn xao, khắp. quảng trường Thanh Nham xôn xao cả lên. Đủ loại chế nhạo, cười cợt vang lên không dứt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Nhất cũng trở nên cực kỳ lạnh lão và bất thiện.
Phong Tiểu Ngư này chỉ nói Lâm Nhất đã chọc mù mắt thị nữ của nàng ta, không có phủ nhận chuyện Lâm Nhất đã nói những lời kia, những người khác tin là thật luôn.
Tại sao Lâm Nhất lại đánh thị nữ của nàng ta bị thương, nguyên nhân trong đó, nàng ta không nhắc đến một chữ nào.
Chỉ với vài câu nhẹ nhàng, đã biến Lâm Nhất trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích, ủ mưu giết người, chính là như này.
"Ta chưa bao giờ nói những lời đó, nếu đại hội Danh Kiếm này đã không hoan nghênh ta, vậy ta không tham gia nữa cũng được."
Lâm Nhất đứng dậy định đi, Phong Tiểu Ngư là người nhà họ Phong, cả cái Tàng Kiếm Lâu để mặc đối phương vu oan mình.
Gây bất hòa, đổi trắng thay đen. Đáng lẽ ra, thế của kiếm khách phải phân minh rõ ràng, chứ không phải bẩn thỉu như này, đại hội Danh Kiếm thế này đúng là thật chẳng có gì thú vị.
Thấy Lâm Nhất muốn đi, Yến Tử Kính lập tức hét lên: "Lâm Nhất, ngươi còn dám bảo ngươi chưa từng nói những lời đó hả, chính tai ta nghe thấy mài Lúc trước ngươi dám bảo sẽ quét sạch đại hội Danh Kiếm, giờ trông thấy các anh hùng trong thiên hạ, ngươi sợ rồi à? Hôm đó, ngươi dám ra tay đánh lén Yến Tử Kính ta, hôm nay ngươi có dám đường đường chính chính đánh với ta một trận không!"
Trong chốc lát, mọi ánh nhìn hướng về Lâm Nhất với vẻ châm biếm cực độ.
Hóa ra tên này chỉ là tên tiểu nhân chuyên đánh lén, ngạo mạn nói năng ngông cưồng vậy, gặp phải nhân tài của đại hội Danh Kiếm là sợ luôn.
Chỉ là một tên bất tài vô dụng, nực cười mà thôi.
"Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Ngươi coi quy tắc của đại hội Danh Kiếm bọn ta là đồ trang trí à?" Cùng lúc đó, Phong Tỉnh Dương lạnh lùng đứng trên đài Phi Thiên, ánh mắt lóe lên tia lạnh lão, hắn trầm giọng nói: "Ngăn hắn lại!"
Soạt soạt soạtI
Quảng trường Thanh Yên lập tức xuất hiện một nhóm thị vệ của nhà họ Phong, tên thủ lĩnh thị vệ nhìn Lâm Nhất rồi chế nhạo: "Không phải các hạ muốn càn quét đại hội Danh Kiếm, đoạt đi kiếm Thiên Lôi của nhà họ Phong ta à? Sao lại đi vội thế, ta còn chưa được thấy uy phong của ngài cơ mài"
Hắn ta nói vậy, lập tức làm mọi người cười ầm lên.
Những nhân tài khác trên khắp quảng trường Thanh Nham đều cười rộ lên, đài Phi Thiên cũng vang lên tiếng đùa cợt.
Ánh mắt Phong Tiểu Ngư xoẹt qua một tia gian xảo, như thể đang nói, đấu với ta, ngươi vẫn còn non lắm.
Yến Tử Kính thấy Lâm Nhất chật vật như vậy, thì càng dám chắc đối phương chỉ có sức mạnh cơ bắp thôi, kỳ thực trình độ kiếm độ chẳng ra làm sao.
Bằng không, chẳng cần thiết phải bỏ đi ngay vậy.
Yến Tử Kính cười khẩy, rồi hô to: "Lâm Nhất, nếu ngươi có gan thì đánh với ta một trận, ta cho ngươi một cơ hội để chứng minh bản thân!"
Lâm Nhất nhìn tên thủ lĩnh thị vệ ở phía trước, khuôn mặt đối phương hiện lên vẻ châm chọc, chế giễu.
"Nếu ngươi muốn đánh, thì đánh thôi!"
Đôi mắt Lâm Nhất lóe lên một tia lạnh lẽo, trước nay hắn theo nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người. Hắn cũng chưa bao giờ thật sự hứng thú với đại hội Danh Kiếm này.
Nếu không vì chuyện ông già giao cho hắn, hắn sẽ không tới đây.
Bị người khác vu oan đã đành, còn bị khiêu khích quấy rầy không ngừng, có thôi đi không hả.
Hắn không gây sự, nhưng hắn cũng không phải người sợ rắc rối. Vút!