Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4093: Trình độ kiếm thuật, xét về trình



"Trình độ kiếm thuật, xét về trình, Lâm Nhất vẫn nhỉnh hơn một chút."

Vẻ mặt Triệu Nham nghiêm túc, cậu ta trầm giọng nói. Hai người họ đều là cường giả mà cậu ta rất kính trọng.

Nhưng nếu công bằng mà nói, thì trong trận đấu vừa nãy khiến người ta thán phục này, Lâm Nhất vẫn mạnh hơn một chút.

Công Tôn Viêm dựa vào bí thuật, nếu đã là bí thuật thì không thể duy trì, mà Lâm Nhất lại khác. Cung Hạo Nhiên lạnh nhạt nói: "Chuyện này chưa chắc, hậu duệ Kiếm Đế có rất nhiều bản lĩnh, chẳng qua trước đó Công Tôn Viêm có phần đánh giá thấp hắn, đợi khi gã nghiêm túc lại, Lâm Nhất sao có thể là đối thủ của gã. Hai người này vốn không cùng một đẳng cấp."

Triệu Nham không cho là vậy, làm gì có cái gọi là khinh địch.

Với tính cách của Công Tôn Viêm, nếu như thực sự có thể áp đảo. được Lâm Nhất ngay từ đầu, thì gã đã áp đảo Lâm Nhất từ lâu rồi. Chẳng qua gã không làm được mà thôi, nhưng cậu ta thân là kẻ say mê luyện kiếm, có thể ra tay thì sẽ không nói nhiều, không thể ra tay thì im lặng, không tranh cao thấp với kẻ ngốc. Đa số những người khác trên Phi Thiên Đài đều cho rằng Cung Hạo Nhiên nói đúng. Công Tôn Viên khác với kẻ man rợ như Lâm Nhất, gã xuất thân danh môn, cư xử có phong thái và lễ độ.

Nếu gã thực sự ra tay, Lâm Nhất không thể chống đỡ được quá lâu, bọn họ vẫn tin tưởng vào Công Tôn Viêm.

Sau một đòn, Lâm Nhất giống như lá mùa thu, lơ lửng bay xuống, đứng trên mặt nước.

"Chậc chậc, Bán Bộ Thần Tiêu!"

Công Tôn Viêm nhìn chằm chằm Lâm Nhất, khóe miệng nở ra nụ cười, đối phương thực sự cho gã nhiều bất ngờ.

Nếu đánh bại được đối phương, trình độ kiếm đạo của gã tất nhiên sẽ cao hơn một bậc, nói không chừng còn có thể năm được Thần Tiêu Kiếm Ý trước Thần Đan. "Giới" Gã đứng trên mặt nước, treo kiếm ở trước mặt, hai tay biến hóa kết ra thủ ấn cực kỳ cổ xưa. Gió trong thiên địa bắt đầu chuyển động, thổi tới giống như có sinh mệnh.

"Nước!"

Hơi nước trong hư không ngưng tụ thành giọt, trong giọt nước ẩn chứa kiếm ý, hóa thành cơn mưa lớn rào rào rơi xuống.

Chính vào lúc này, gió và nước hòa quyện lại một cách hoàn hảo, hình thành từng luồng kiếm ảnh gào thét tám phương, xé rách hư không. Cuối cùng kiếm ảnh ngưng tụ thành một con phượng hoàng kim sắc trên không trung, nhờ truyền huyết khí vào mà tỏa sáng rực rỡ, ngọc tựa như là vật sống. Keng! Phượng hoàng phát ra tiếng kêu thánh thót tựa như tiên âm, khiến cho dây xích đang giữ lấy thanh kiếm khổng lồ ngàn trượng không ngừng run rẩy. Tách tách, trong lò lửa như ngọn núi, ngọn lửa cuồn cuộn bốc cháy, thậm chí bề mặt của thanh kiếm khổng lồ vạn trượng còn xuất hiện cả vết nứt. Cảnh tượng này khiến cho người ta vô cùng kinh sợ, chỉ thấy da đầu tê dại, không thể tin tưởng nổi.

Thánh Linh hình thành từ kiếm ý của gió và kiếm ý của nước khiến cho toàn bộ quảng trường Thanh Nham trở lên nhỏ bé.

Lâm Nhất khẽ nheo mắt, Thanh Loan bay trên đầu hắn, hắn cầm Táng Hoa tung ra kiếm quang làm rung chuyển cả quảng trường Thanh Nham, đánh về phía Công Tôn Viêm

Trên không trung, Phượng Hoàng và Thanh Loan giao chiến, đánh ra từng luồng văn Kiếm như ba quang.

Trên mặt nước, Lâm Nhất và Công Tôn Viêm cầm kiếm lao vào tấn công, cơ thể của họ bay lên, càng bay càng cao.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, họ liên tục đánh đến chuôi kiếm khổng lồ ngàn trượng, mỗi khi Lâm Nhất đánh ra một chiêu, Công Tôn Viêm lại phá một chiêu ấy. "Dưới mắt kiếm thông thiên của ta, vạn vật trên thế gian này đều là hư vọng, cho dù huynh thực sự nắm giữ Thần Tiêu Kiếm Ý, hôm nay cũng chắc chắn thua cuộc!" Công Tôn Viêm chiếm được chút ưu thế, bèn khế nhướng mày, cười tươi nói.