Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên một tia lạnh lếo, cái tên này thực sự vẫn chưa xong à, đến giờ vẫn còn giả bộ. Hắn hít một hơi thật sâu, bảy đóa hoa Tinh Ma lặng lẽ nở rộ trong cơ thể, toàn thân tràn ngập chân nguyên, gần như là vô tận.
"Phù Vân Tế Nhật!"
"Phong Cuốn Tàn Vân!"
"Cửu Tiêu Vân Động!"
"Phệ Vân Hóa Long!"
Trong lúc Lâm Nhất hít thở, hắn liên tiếp vung ra mười chiêu kiếm, mỗi chiêu kiếm đều là hóa cảnh đỉnh phong, mỗi kiếm đều liên kết với nhau một cách hoàn hảo, mỗi một kiếm đều vô cùng phù hợp với Phù Vân kiếm quyết.
Chiêu này mạnh hơn chiêu trước, kiếm này mạnh hơn kiếm trước. Ý cảnh của Phù Vân kiếm pháp được hắn thi triển một cách triệt để, ngựa thần lướt gió tung bay, không để lại dấu vết.
Keng! Keng! Keng!
Ban đầu Công Tôn Viêm còn có thể theo kịp, nhưng khi phá đến kiếm thứ sáu thì gã đã có phần luống cuống tay chân không theo kịp. Mồ hôi trên trán gã chảy thành giọt, không ngừng thở dốc. Nhanh, quá nhanh, một kiếm này chưa xong kiếm khác đã tới, như từng đợt sóng biển, nối tiếp nhau không ngừng kéo đến.
"Ngươi phá được hết không?”
Lâm Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, cổ tay rung lên, lại là hai chiêu kiếm liên tục đánh tới.
Bích Lạc Tinh Thần, Vân Ngoại Thanh Sơn!
Kiếm thứ 11 và 12 của Phù Vân gần như phóng ra cùng một lúc, tiếp nối hoàn hảo với mười chiêu kiếm trước đó.
Biển mây vô tận trải ra từ sau lưng hắn, trắng xóa rộng lớn, vô tận không dứt.
Phù vân đã hiện, thanh sơn ở đâu?
Ta chính là thanh sơn!
Vào khoảnh khắc mây biến thành biển, kiếm thế trên người Lâm Nhất trở lên vô cùng nặng nề, Táng Hoa trong tay còn nặng hơn cả núi xanh. Ầm!
Hư không xung quanh đều không chịu nổi thân kiếm nặng nề, cong lại rồi sụp đổ, mây trắng vô tận và mười hai con chim Thanh Loan trên bầu trời đều bị nuốt chửng vào. Một vòng xoáy màu trắng vô cùng đáng sợ xuất hiện, kiếm quang rực rỡ chói mắt xoay quanh chính giữa vòng xoáy. Điều khiến cho ánh mắt Công Tôn Viêm tràn ngập khiếp sợ đó là gã. .. gã vẫn đang phá chiêu kiếm thứ 11 của Lâm Nhất. "KHÔNG!"
Cùng với tiếng kêu thảm thiết, trên ngực của Công Tôn Viêm xuất hiện một cái lặng nề rơi xuống từ trên chuôi gã bị chém bay ra ngoài, kiếm khổng lồ ngàn trượng. Cho dù bị phong ấn thì kiếm thế của Thiên Lôi Kiếm phong ấn bên trong thanh kiếm khổng lồ ngàn trượng vẫn tản ra ngoài được. Công Tôn Viêm rơi vào trong đó rồi bị kéo mạnh xuống, gã không ngừng dãy dụa nhưng đều vô ích.
Ùm!
Gã ngã vào trong nước, bắn lên một màn nước lớn, chín lưỡi kiếm vĩnh hằng như tinh mang đồng thời tan vỡ.
Vòng xoáy tan biến, biển mây men theo chân Lâm Nhất, trải ra xung quanh thanh kiếm khổng lồ ngàn trượng. Lâm Nhất tay cầm Táng Hoa, liếc nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều bất giác ngẩng đầu nhìn lên. 'Táng Hoa ngâm vang, kiếm ý rít gào.