Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4095: Bên ngoài Thanh Sơn



Bên ngoài Thanh Sơn, sao trời lấp lánh!

Không ai có thể ngờ rằng trận đại chiến đỉnh cao trên thanh kiếm khổng lồ đó sẽ kết thúc một cách bất ngờ như vậy.

'Vốn tưởng rằng mắt kiếm thông thiên của Công Tôn Viêm đã là bất khả chiến bại, bất kể Lâm Nhất có ra chiêu gì thì cũng sẽ bị phá tan, như vậy việc hắn bại trận cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng không ngờ cuối cùng Lâm Nhất lại nghĩ ra cách phá giải, khiến gã mệt mỏi vì kiếm sau nhanh hơn kiếm trước.

Mà đặc biệt là chiêu kiếm cuối cùng Lâm Nhất sử dụng, mạnh đến nỗi không lòng tin được, vòng xoáy kiếm ý màu trắng mang khí thể càn quét thiên hạ, thần cản giết thần.

“Chung quy vẫn là kỹ thuật của Lâm Nhất cao hơn một bậc, sau khi kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu phát huy đến mức đỉnh phong thực sự quá đáng sợ. Nếu chỉ dựa vào kiếm ý mà bí thuật thúc giục ra, thì có thể đối kháng được về mặt khí thế, nhưng cuối cùng vẫn không thể nắm bắt được sự huyền diệu của Bán Bộ Thần Tiêu!” Triệu Nham trên Phi Thiên Đài không ngừng thổn thức, cảm thán nói: “Cảnh giới Thiên Phách lại nắm giữ được kiếm ý của Bán Bộ Thần Tiêu, Lâm Nhất đã định sẵn là sẽ làm danh chấn Đông Hoang rồi!”

Có người khác đột nhiên tỉnh táo lại nói: “Lâm Nhất đã đánh bại Công Tôn Viêm, vậy quán quân của đại hội Danh Kiếm lần này không phải là hắn rồi sao?”

VùI

Mọi người trên Phi Thiên Đài hít một hơi khí lạnh rồi kêu lên, sắc mặt ai nấy đều vô cùng đặc sắc. Lời của người này có thể nói là sét đánh ngang tai, khiến ai nấy đều chấn động trong lòng.

Quán quân!


Còn có thanh Kiếm Phần Ảnh, thanh Kiếm Phần Ảnh do chính tay Phong Huyền Tử làm ra có giá trị vô ngần cũng sẽ là của Lâm Nhất.

Người kiếm khách Thương Huyền Phủ mà trước đó ai đều coi thường, thậm chí còn châm chọc chế nhạo, mà hắn dưới sự mỉa mai của người nhà họ Phong, thực sự quét sạch đại hội Danh Kiếm, đạp tất cả xuống dưới chân.

Lúc này người nhà họ Phong xấu hổ muốn chết, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Phong Tiểu Ngư đã hoàn toàn mất hồn từ lâu, khuôn mặt nóng rát đến phát đau. Khi Phong Tinh Dương bại trong tay Lâm Nhất, nàng ta đã gần như chống đỡ không nổi rồi.

Bây giờ đến ngay cả Công Tôn Viêm cũng đã bại dưới kiếm của Lâm Nhất, nàng ta hoàn toàn sụp đổ, tinh thần nổ tung.

Có thể tưởng tượng được, sau ngày hôm nay vị tiểu công chúa nhà họ. Phong này nhất định sẽ trở thành trò cười của quận thành Thanh Nham. Bất kỳ ai nhắc đến Lâm Nhất, nói đến sự uy dũng của thế kiếm càn quét tám phương trên đại hội Danh Kiếm của hắn, đều sẽ lôi những lời nàng ta từng nói ra mà chế nhạo một phen.

“Quán quân sao? Vậy cũng chưa chắc..."

Triệu Nham bĩu môi, trên mặt nở nụ cười.

Mọi người lập tức kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn y.

Triệu Nham quét mắt, cười tươi nói: “Không phải Cung huynh của chúng ta còn chưa ra tay sao, có huynh ấy ra trận, chưa chắc không thể thăng được Lâm

Nhất, Cung Hạo Nhiên huynh nói đúng không!”

“Ngươi!”

Cung Hạo Nhiên nghe vậy phẫn nộ, hết chuyện rồi hay sao lại nói chuyện đó. Ở cảnh giới Thiên Phách có phải là đối thủ của Lâm Nhất hay không, trong lòng y rất rõ ràng.

Khiêu chiến Lâm Nhất và tự rước lấy nhục có khác gì nhau, Triệu Nham này rõ ràng ghi thù, làm nhục gã trước mặt mọi người.

Nhìn dáng vẻ tức giận không nói lên lời của Cung Hạo Nhiên, trong lòng Triệu Nham vô cùng vui sướng, ai bảo ngươi vừa nãy không nói tiếng người.

Trong lòng mọi người đã tỉnh ngộ, biết Triệu Nham chỉ là đang trêu chọc, nhưng tận sâu trong lòng vẫn khó giấu được sự kích động, hai kiếm cuối cùng của Lâm Nhất thực sự quá ngoạn mục, Vân Ngoại Thanh Sơn, Bích Lạc Tinh Thần, trên Phù Vân, ai có thể so với hắn!

Đến ngay cả Công Tôn Viêm cũng bại trận, chức quán quân của hắn là danh chính ngôn thuận.

Thiên phú kiếm đạo mà Lâm Nhất thể hiện ra còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tất cả mọi người, rất nhiều người đều tò mò về lai lịch của hắn,

Phía trên tầng mây, trên đỉnh thanh kiếm khổng lồ.

Lâm Nhất liếc nhìn xung quanh, tay cầm Táng Hoa, nhẹ giọng nói: “Còn có ai, muốn giao đấu với ta?”

Đến cuối tầm mắt toàn bộ là một khoảng im lặng, tất cả nhân tài kiệt xuất ở cả quảng trường Thanh Nham đều cúi đầu không dám nhìn lên.

Thật khí phách!