Cô gái có lai lịch không hề tầm thường như vậy lại ở trước mặt Lâm Nhất dịu dàng đến nhường này, giống như công khai ở trước mặt mọi người rằng ta là người của hẳn, tất cả đều do Lâm Nhất làm chủ.
Cung Hạo Nhiên trong lòng cực kỳ không vui, cho dù cô gái đó có mang khăn che mặt đi nữa, thì cũng có thể tưởng tượng ra được nàng chắc chắn là tuyệt sắc mĩ nữ, hơn nữa còn có thân phận bất phàm.
Lâm Nhất này, giãm phải vận cứt chó gì vậy! “Nàng hơi quen mắt, không phải là người đó đấy chứ...”
Diệp Phi Phàm từ xa thấy Lạc Hoa, đột nhiên có một vài suy đoán, nhất thời bị dọa cho giật mình, cảm thấy suy đoán của mình quá khoa trương rồi.
Không thể nào, có lẽ là do ta nghĩ nhiều rồi.
Diệp Phi Phàm lắc đầu, nụ cười trên mặt đã mất đi nhiều, Lâm ca muốn lấy kiếm, thực sự đã quá bốc đồng.
Thần Long Quỷ Tam Trận là do tổ tiên của Tàng Kiếm sơn trang sáng tạo ra, ở mỗi Tàng Kiếm Lâu đều có vị trí phiên bản giản hóa uy lực, nhưng cho dù đã giản hóa uy lực, thì những người xông vào cũng đều cửu tử nhất sinh, cụ thể về phần Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu... hình như kiếm khách muốn đến lấy Kiếm Thiên Lôi đều không có một ai sống sót.
Danh tiếng của Kiếm Thiên Lôi vang dội như vậy, kẻ mong muốn nó không biết có bao nhiêu người, nhưng không có ai là ngoại lệ, tất cả đều đã chết.
Hơn nữa còn chết cực kỳ thảm, người trong trận không hề lưu tình, có thể chém chết thì tuyệt đối sẽ không nương tay, cái họ cần chính là hiệu quả giết gà dọa khi.
Người chết nhiều rồi thì sẽ không có ai dòm ngó tới Kiếm Thiên Lôi nữa.
“Chuẩn!”
Phong Huyền Tử lại ngồi xuống ghế, nghiến răng chỉ nói một chữ.
Xoạt!
Vừa nãy quảng trường vẫn còn hơi ồn ào, bây giờ nháy mắt đã yên tĩnh lại, ai cũng biết lần này thực sự lớn chuyện rồi.
Bất kể là Lâm Nhất lấy đi Kiếm Thiên Lôi, hay là Lâm Nhất chết trong Thần Long Quỷ Tam Trận cũng đều sẽ chấn động tám phương.
Thiên tài nhường này chết yểu ở đây, là ai cũng đều sẽ cảm thấy đáng tiếc.
“Cái tên này, thực sự điên rồi.” Công Tôn Viêm đã bò ra khỏi mặt nước từ lâu nhìn Lâm Nhất ở phía xa, không ngừng lắc đầu.
Lấy đi Kiếm Thiên Lôi, đây là việc mà gã ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng nói là gã, cho dù là truyền nhân Kiếm Đế chân chính tới đây, cũng sẽ phải cân nhắc cẩn thận.
Ầm ầm!
Thanh kiếm khổng lồ nghìn trượng dưới chân Lâm Nhất chìm xuống từng chút một, tám pho tượng hung thú đồng thời lặn xuống mặt đất, hồ nước cũng dần dân biến mất.
Chẳng bao lâu, Kiếm Thiên Lôi chìm xuống mặt đất, toàn bộ quảng trường Thanh Nham hoàn toàn trở thành một khoảng đất bằng phẳng.
Lâm Nhất đáp xuống đất, cảm nhận một phen, phát hiện Linh văn trong mặt đất có biến động.
Đối với Thần Long Quỷ Tam Trận, Lâm Nhất cũng không hoàn toàn nắm chắc là có thể phá vỡ được, lấy đi Kiếm Thiên Lôi có nguy cơ vô cùng lớn. Nhưng việc đã đồng ý với lão già đó, hoặc là ngay từ đầu không tham gia vào đại hội Danh Kiếm, đã đi đến bước này rồi hắn cũng không có lý do gì để lùi bước.
Ngoại trừ việc này ra thì hoàn toàn khác với những gì người khác nghĩ.
Cho dù xác suất lấy được kiếm không đủ mười phần, nhưng nếu chỉ cần bảo toàn tính mạng, hắn cũng không có chật vật như những gì người khác nghĩ.
Những người ở đây, cho dù là những người đã từng giao đấu với Lâm Nhất, cũng không biết rằng nhục thân của hắn đã có thể sánh ngang với thánh khí từ lâu.
Chiêu bài cuối cùng trong tay hắn vẫn chưa để lộ ra trong đại hội Danh Kiếm.