Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4103: Còn muốn lấy Kiếm Thiên Lôi



“Lâm ca, Thần Long Quỷ Tam Trận, cửa đầu tiên là kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành, tuyệt đối không được kéo dài ở cửa này, vì cửa đầu tiên liên tiếp với cửa thứ hai, ở giữa sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi. Đây là thủ đoạn nhỏ của Tàng Kiếm sơn trang, rất nhiều người muốn bảo trì thực lực ở cửa đầu tiên, nên cho dù bị thương cũng không muốn để lộ ra chiêu bài cuối cùng của mình.”

“Nhưng trên thực tế, cửa này cực kỳ thâm hiểm, không chỉ không được bị thương, thậm chí còn phải tốc chiến tốc thắng, nếu không, cửa thứ hai kiếm trận Thương Long chắc chắn sẽ phải bỏ mạng, nhớ lấy, nhớ lấy.”

Bên tai chợt vang lên giọng nói của Diệp Phi Phàm, Lâm Nhất dùng khóe. mắt liếc nhìn lại.

Người này đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được chút động tĩnh nào, lo sợ người nhà họ Phong phát hiện ra gã đang âm thầm truyền âm cho mình.

Lâm Nhất suy nghĩ một lát, người này nói cũng có lý.

Uy danh của Thần Long Quỷ Tam Trận vang dội, trận sau còn đáng sợ hơn trận trước, đa số mọi người đều có lối suy nghĩ như vậy.

Thà rằng bị thương, cũng không muốn để lộ ra át chủ bài ngay trong cửa đầu tiên.

“Tổ huấn của Tàng Kiếm sơn trang, mỗi một Tàng Kiếm Lâu đều có kiếm trấn lâu, phàm là anh hùng thiên hạ, chỉ cần có thể vượt qua được ba cửa là có thể lấy kiếm!"

Phong Huyền Tử ngồi trên bục khách quý từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói: “Cửa đầu tiên, kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành!”

'Vụt vụt!

Tiếng xé gió mang theo sát ý và sự cô quạnh không ngừng vang lên, một trăm kiếm khách mặc áo đen bó sát, trên mặt đeo mặt nạ ác quỷ từ bốn phương tám hướng đáp xuống.

Cho dù không đeo mặt nạ, thì chỉ cần sát ý trên người một trăm kiếm khách này thôi, cũng đã khiến cho người ta không rét mà run, giống như ác quỷ bước ra từ trong địa ngục.

Lâm Nhất khế nheo mắt lại, lờ mờ hiểu ra tại sao đại hội Tàng Kiếm lại giới hạn tu vi ở cảnh giới Thiên Phách rồi.

Hết thảy đều là vì ba cửa Thần Long Quỷ này. Vì giới hạn tu vi ở cảnh giới Thiên Phách nên có rất nhiều bản lĩnh không thể thi triển ra được, thực lực ở trong kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành này sẽ chịu hạn chế cực lớn.

Không chỉ đơn giản là lấy một địch trăm, mà một trăm người này còn kết hợp ăn ý, giết người như rạ, hơn nữa còn tạo thành kiếm trận.

Được cái này mất cái kia, ưu thế của đối phương sẽ được mở rộng không giới hạn.

Đột nhiên, Lâm Nhất nhận thấy có chỗ nào đó không đúng, sự thay đổi mà trận văn gây ra ở dưới mặt đất khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Bản thân hắn trong lúc vô thức, dường như đã biến thành một phần của kiếm này.

Điểm mấu chốt này không dễ phát hiện ra nhưng lại cực kỳ quan trọng. Vấn đề nằm ở đâu?

Sắc mặt Lâm Nhất biến đổi, còn chưa chính thức vào cửa, tâm cảnh đã bắt đầu gợn sóng.

“Giết!”

Phong Huyền Tử từ trên cao nhìn xuống, sát khí đằng đăng, lạnh lẽo phun ra một chữ “giết”, khiến cho bầu không khí ở đây trở lên cực kỳ lạnh lếo.

Hu! Hu! Hu!

Tiếng than khóc của ác quỷ vang lên, trận pháp Bách Quỷ Dạ Hành được khởi động, một trăm kiếm khách áo đen tay cầm chuôi kiếm, cùng với sự biến đổi qua lại giữa không trung mà vây chặt lấy Lâm Nhất, đồng thời lặng lế thu nhỏ vòng vây lại.

Kiếm thế vô hình từ tám phương đánh úp tới, hư không tựa như một ngọn núi cao, bị ép ra từng vết nứt.

Đại trưởng lão nhà họ Phong gắt gao nhìn kiếm trong tay Lâm Nhất, chỉ cần hắn rút kiếm ra thì chắc chắn sẽ chết.

Còn muốn lấy Kiếm Thiên Lôi đi, cửa này sẽ lột sống da của ngươi!

Đại trưởng lão nhà họ Phong ác ý nghĩ thầm, so với sự cay nghiệt của Phong Huyền Tử, thì sát ý và sát tâm cực kỳ nóng nảy của ông ta đều viết hết lên mặt.

VùiI VùiI

'Táng Hoa trong tay đột nhiên ngân vang, Lâm Nhất khẽ ngừng lại, hắn đột nhiên tỉnh ngộ.

Mắt trận của kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành chính là Táng Hoa trong tay hắn, việc này quả thực ngoài sức tưởng tượng, Lâm

Nhất kinh sợ đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh.

Keng!

Nhưng không để cho hắn nghĩ nhiều, một trăm kiếm khách áo đen đang từng bước áp sát lại, đồng thời rút kiếm, vô số kiếm quang ác liệt tung hoành ngang dọc trên hư không, giống như những tia chớp giật mà lao về phía Lâm Nhất.