Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4104: Nhất định là vậy!



Nhìn thấy kiếm ảnh đầy trời đang đánh tới, Lâm Nhất đưa tay cầm lấy chuôi kiếm, theo quán tính định rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ù!

'Táng Hoa ngân vang, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia kì lạ, đột nhiên tỉnh táo lại.

Mắt trận của kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành chính là kiếm Táng Hoa trong tay hắn, mặc dù không biết rõ về kiếm trận này, nhưng một khi rút kiếm có lẽ sẽ vô cùng thê thảm.

Nghĩ tới lời Diệp Phi Phàm nói, rất nhiều người đánh giá thấp cửa đầu tiên, thậm chí ngay cả chiêu bài tẩy cũng không dùng.

Cho dù may mắn qua cửa, cũng sẽ chết trong cửa thứ hai, Lâm Nhất đã lờ mờ đoán được gì đó.

Có lẽ không phải bọn họ cố ý đánh giá thấp cửa đầu tiên, mà là không chú ý tới điểm kì lạ của kiếm trận này, một khi rút kiếm, trận pháp sẽ hạn chế một số chiêu thức và thực lực, chiêu bài tẩy có muốn dùng cũng không thể dùng được.

Không phải đánh giá thấp, mà là bất đắc dĩ phải vậy.

Nhất định là vậy!

Lâm Nhất trong nháy mắt sáng tỏ, ngoại trừ cái này ra, thì không còn cách giải thích nào khác.

Hơn nữa người đi vào đều đã chết hết, chỗ kì lạ của Bách Quỷ Dạ Hành cũng không thể giải thích với người khác. Người ngoài chỉ nhìn thấy, anh tài xông vào. cửa không dùng chiêu bài tẩy ở cửa thứ nhất, mình đầy thương tích đổ gục ở cửa thứ hai, nhưng lại không ngờ điểm mấu chốt của Bách Quỷ Dạ Hành lại nằm ở thanh kiếm trong tay họ.

'Thủ đoạn thật thâm độc!

Trên người Lâm Nhất lướt qua hàn ý, đưa mắt nhìn qua, phát hiện muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.

Kim Ô Cửu Biến!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Nhất mở rộng hai tay, thúc giục thân pháp Kim Ô Cửu Biến lên cực hạn, thân ảnh bay cao, di chuyển xung quanh, né tránh qua lại giữa vô số kiếm quang đánh tới thân pháp đó khiến người xem hoa cả mắt, kinh ngạc vô cùng.

Nhưng dù vậy, Lâm Nhất cũng đã bỏ lỡ chút thời gian, khi hắn đáp xuống đất, trên người đã có ba vết thương do kiếm quang gây ra.

Xoạt xoạt!

Máu tươi lập tức nhiễm đỏ áo xanh, cũng may không đánh trúng chỗ hiểm, nhìn thì dọa người nhưng không gây ảnh hưởng gì lớn.

“Giết!”

Thấy hắn đáp xuống, một trăm kiếm khách áo đen biến ảo bước chân, tựa như mũi tên ngập trời phá vỡ hư không, lao về phía Lâm Nhất như tia chớp.

Keng keng keng!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau không ngừng vang lên, Lâm Nhất không rút kiếm ra khỏi vỏ, chống lại kiếm khách áo đen từ bốn phía đánh tới.

Cho dù không rút kiếm nhưng kĩ thuật mà Lâm Nhất thi triển ra vẫn khiến cho người ta trầm trồ, thể hiện trình độ kiếm đạo tuyệt diệu vô song.

Thân người như lá rụng tung bay, trong lúc xoay người di chuyển, phòng thủ chặt chẽ không một kẽ hở.

Nhưng quá nhiều!

Số lượng người quá nhiều, một trăm kiếm khách áo đen, mỗi lần có đến mười người giết về phía hắn, một đấu một còn có thể địch lại, nhưng một đám người cùng xông lên, trước sau trái phải chỗ nào cũng là sát chiêu, khiến cho Lâm Nhất khó mà khống chế được cục diện, kiếm pháp liên tục gặp trở ngại.

Đợt trước vừa xong, đối phương lại lập tức tới đợt tiếp theo, một trăm người chia thành mười nhóm, mỗi nhóm mười người, có thể phát động tấn công không ngừng nghỉ.

Bóng đen mờ mịt, vô biên vô tận, giống như thủy triều liên xuống, liên tục không dứt.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao Lâm Nhất lại không rút kiếm!” “Còn không rút kiếm, thì thực sự không chống đỡ tiếp được đâu...”

“Một thân trình độ kiếm đạo nghịch thiên như vậy mà không rút kiếm, ít nhất cũng phải hao tổn một nửa kiếm uy, Lâm Nhất này đang nghĩ gì vậy?”

Tình thế cực kỳ hung hiểm, Lâm Nhất lại không có bất kỳ động tác rút kiếm nào, khiến cho người xem không thể hiểu nổi.

Mặc dù bọn họ không đánh giá cao việc Lâm Nhất muốn lấy đi Kiếm Thiên Lôi, nhưng đây mới chỉ là cửa đầu tiên, đáng nhẽ không phải là vấn đề gì lớn với Lâm Nhất mới đúng.

Nhưng trước mắt, Lâm Nhất lại khiến cho bản thân cực kỳ bị động.

Đối phương giống như là thủy triều, từng đợt lại từng đợt xông tới, vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Nếu không tấn công mà chỉ phòng thủ thì dù cho phòng thủ có tuyệt diệu như thế nào cũng nhất định sẽ có lúc sụp đổ.

“Chẳng lẽ tên nhãi này đã nhìn ra được điều gì rồi?”

Đại trưởng lão nhà họ Phong thấy Lâm Nhất không chịu rút kiếm, sắc mặt không khỏi thay đổi, rõ rằng đã bắt đầu lo lắng.

Phong Huyền Tử cười khẩy nói: “Nhìn ra thì thế nào, rút kiếm thì chết, mà không rút kiếm sẽ chỉ chết càng thảm hơn, dù sao cũng chỉ có một đường chết!”