Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4115: Kiếm trận Thương Long cũng bị phá rồi!



Lâm Nhất hít sâu một hơi, không muốn tiếp tục dây dưa nữa.

Vân Ngoại Thanh Sơn, Bích Lạc Tinh Thần!

Trong lúc hít thở, kiếm thứ mười một và kiếm thứ mười hai của Phù Vân Thập Tam Kiếm đồng thời được thì triển.

Biển mây vô tận trải dài ra từ sau lưng hắn, một khoảng trắng xóa, nhìn không thấy điểm cuối. Kiếm uy Thương Long trên người hòa vào trong biển mây, vào thời khắc này, trở nên vô cùng chân thực.

Phù vân đã hiện, núi xanh ở đâu? Ta chính là núi xanh! Trên núi xanh, rồng gầm cửu thiên!

Với sự tăng cường của kiếm uy Thương Long, một kiếm này Lâm Nhất đâm ra, mũi kiếm trực tiếp ngưng tụ thành một vòng xoáy Vân Long.

Ầm ầm!

Vào khoảnh khắc vòng xoáy hình rồng xuất hiện trên mũi kiếm, hai vuốt rồng đang thắt chặt tới vừa đụng vào tức khắc đã vỡ vụn.

Phụt!

Chín mươi tám bóng người phun ra máu tươi, phân tán ra từ giữa không. trung, trường kiếm trong tay bị đánh bay ra ngoài chao đảo, thân kiếm rơi xuống đất, không ngừng phát ra tiếng kêu giòn dã.

Giờ khắc này, cả người Lâm Nhất tựa như đỉnh núi nguy nga sừng sững,

sánh ngang với trời.

Trên đỉnh núi, Thương Long lượn vòng!

Hắn đứng trên Thương Long, có phong mang vô tận, cùng với kiếm ý liếc nhìn tám phương.

“Rút, rút, rút!”

Kiếm khách áo vàng hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, vội vàng cho những kiếm

trận khác rút lui. “Chạy không thoát được đâu!”

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên thành một nụ cười. Nụ cười tựa thần tiên, phong hoa tuyệt đại, Táng Hoa trong tay chậm rãi giơ lên.

Ánh mắt hắn rơi trên thân kiếm như mộng ảo, vẻ mặt nghiêm lại, có nhiệt huyết vô tận chảy trong cơ thể, hào khí ngất trời từ trong không trung xuất thế.

Ta có một thanh kiếm, trên đỉnh phù vân, còn cao hơn cả trời!

Một kiếm cuối cùng của Phù Vân Thập Tam Kiếm, Tại Thiên Chỉ Thượng! Keng! Keng! Keng!

Bên tai mọi người chợt vang lên tiếng chuông cổ xưa, ai nấy đều vô cùng khiếp sợ, không tự chủ được mà đứng dậy.

“Âm thanh Đại Đạo, tiếng chuông kiếm đạo!”

Rất nhiều trưởng lão thế gia trên ghế khách quý kinh ngạc đến mức há mồm trợn mắt.

Rắc!

Màn đêm đột nhiên rơi xuống, một khoảng tinh hà chậm rãi mở ra, Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, mơ hồ có thể thấy tứ đại Tinh Tượng.

Nhưng kiếm thế của một kiếm này bay thẳng lên trời, trực tiếp phá vỡ tầng trời thứ nhất trong ba mươi sáu tầng trời.

Bóng người Lâm Nhất biến mất tại chỗ, đợi khi hắn xuất hiện trước mặt kiếm khách áo vàng, có Tinh Quang hóa thành thác tựa ngân hà từ trong khe hở rơi xuống. Tinh Quang vô tận nở rộ trên người Lâm Nhất, hai tay hắn cầm lấy

'Táng Hoa, một kiếm chém ra. Ầm!

Vùng nước do kiếm ý Thủy tạo ra trên mặt đất bị một kiếm này cắt thành hai nửa, hơn ba trăm bóng người bị bắn bay ra ngoài như đạn pháo.

Phụt! Kiếm khách áo vàng chỉ giữ vững được chốc lát đã bị đánh bay mạnh ra

ngoài, người trên không trung giận dữ nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt cực kỳ không cam lòng.

Ầm!

Nhưng ánh mắt này vừa xuất hiện, ông ta đã ở giữa không trung nổ thành

một làn sương máu, biến mất trong tâm mắt của mọi người.

“Kiếm trận Thương Long, cũng chỉ có như vậy.”

Lâm Nhất quay đầu lại liếc mắt nhìn, Tinh Quang nở rộ trong con ngươi, nhìn về phía Phong Huyền Tử.

Phụt!

Hắn không nói gì còn đỡ, vừa dứt lời, Phong Huyền Tử lại phun ra một ngụm máu.