Suốt mười tám năm qua, có rất nhiều người từng nói câu này, nhưng toàn bộ đều đã phải bỏ mạng ở đây.
Duy chỉ có Lâm Nhất là khiến cho người ta không nói lên lời, làm cho Phong Huyền Tử tức đến hộc máu. Mà hắn, chỉ là phá trận mà thôi.
Thần Long Quỷ Tam Trận hiện giờ chỉ còn lại Tứ Huyền Trận, đây là cửa cuối cùng. Tàng Kiếm Lâu ở những nơi khác cũng hiếm có ai xông vào được cửa này, còn về phần Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu mười tám năm nay căn bản không có ai từng thấy Tứ Huyền Trận trông như thế nào.
Chỉ biết là trận do bốn vị cường giả cảnh giới Thần Đan trấn thủ Tứ Huyền Trận, còn cụ thể thế nào thì không ai rõ.
Về phần bốn người này, nghe nói họ đều là cao thủ do Tàng Kiếm sơn trang phái đến, không phải đến từ Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu nhà họ Phong.
Keng!
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, ngồi xếp bằng, ở trước mặt mọi người trực tiếp nuốt một viên Niết Bàn Đan xuống.
Từ lúc đại hội Danh Kiếm đến bây giờ, hắn gần như chưa được nghỉ ngơi, trận Bách Quỷ Dạ Hành và kiếm trận Thương Long cần một hơi xông qua.
Hiện giờ hiếm có thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên phải hồi phục lại cho tốt.
Cho dù là kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành hay là kiếm trận Thương Long, Lâm Nhất cũng khó tránh khỏi bị nội thương. Còn về khí huyết hao tổn thì càng không phải nói, hắn nhiều lần sử dụng Phù Vân Thập Tam Kiếm nên đã tiêu hao rất nhiều khí huyết.
Vết thương không nghiêm trọng đến mức phải sử dụng đến Niết Bàn Đan, chẳng qua vì lí do an toàn, Lâm Nhất cuối cùng vẫn dứt khoát lựa chọn Niết Bàn Đan.
Niết Bàn Đan không chỉ có thể cải tử hồi sinh, không để lại bất kì bệnh kín nào, mà còn có thể đạt được cảm ngộ võ đạo bất phàm trong quá trình khôi phục vết thương.
Vết thương càng nặng thì càng có nhiều cảm ngộ, trong lúc sinh tử thường sẽ có những bước tiến không thể tin được.
Lâm Nhất vẫn chưa tới mức này, nhưng cũng có nhiều cảm ngộ kiếm đạo cần phải tiêu hóa. Để đối mặt với cửa cuối cùng của Thần Long Quỷ Tam Trận tất nhiên phải chuẩn bị càng nhiều càng tốt.
Quảng trường tĩnh lặng như chết, thấy hành động của Lâm Nhất hiện giờ, cũng không cần hỏi nhiều xem hắn có muốn xông vào cửa thứ ba không.
Trên khán đài, Bạch trưởng lão ngồi cạnh Lạc Hoa, sắc mặt ông ta nghiêm trọng, căng thẳng bồn chồn.
Ông ta chưa từng nghĩ Lâm Nhất có thể đi được tới bước này, chỉ nghĩ hắn có thể có mặt tham gia đại hội Danh Kiếm là tốt rồi.
Dù sao cạnh tranh quá khốc liệt, tham gia cho có lệ quay về cũng không phải không ăn nói lại được với chưởng môn phái Phù Vân.
Nhưng hiên qiờ, Lâm Nhất không chỉ lấy đươc quán quân, mà còn liên tiếp qua được hai cửa mà trước nay chưa từng có.
Chỉ còn lại một cửa là có thể lấy được Kiếm Thiên Lôi đi. Việc này khiến ông ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tuy nói cửa này khó như lên trời, còn đáng sợ hơn hai cửa trước gộp lại, nhưng dù sao cũng cho người ta thấy được hy vọng lấy được Kiếm Thiên Lôi.
“Lạc công tử, Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu thực sự sẽ để chúng ta lấy Kiếm Thiên Lôi đi sao?”
Bạch trưởng lão không khỏi lo lắng nói, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lo
Thực ra trước đó ông ta cảm thấy Lâm Nhất đồng ý với yêu cầu của Phong Huyền Tử, dừng lại ở cửa thứ hai cũng là một kết quả không tồi rồi.
Nếu thực sự lấy Kiếm Thiên Lôi đi, thì với địa vị của Phong Huyền Tử cũng chưa chắc ông ta không âm thầm trở mặt.
Một khi ra khỏi quận thành Thanh Dương, đối phương âm thầm làm chút gì đó, người khác cũng không nói gì được.
Lạc Hoa không trả lời, nàng chợt ngẩng đầu lên nhìn, Phong Huyền Tử và đại trưởng lão nhà họ Phong trên bục khách quý đang châu đầu ghé tai nhỏ giọng thì thầm.
Đại trưởng lão nhà họ Phong liên tục gật đầu, sắc mặt lộ ra vẻ lạnh lo, cuối cùng ông ta sầm mặt lặng lẽ rời khỏi bục khách quý.
Cùng lúc đó, các trưởng lão thế gia khác của Hoang Cổ Vực trên bục khách quý, ai nấy cũng đang nhanh chóng trao đổi. Bọn họ có người thì âm thầm nghe ngóng lai lịch thực sự của Lâm Nhất, có người thì suy đoán bối
cảnh gia thế của Lạc Hoa.
Kiếm Thiên Lôi chính là thánh binh thiên văn mà gia tộc Mạch Thị tạo ra, bàn về giá trị thì nó gấp trăm lần, thậm chí gấp nghìn lần Kiếm Phần Viêm. Có thể nói là bảo vật vô giá, có tiền cũng không mua được.
Bảng hiệu chữ vàng của gia tộc Mạch Thị so với Tàng Kiếm sơn trang thì vẫn huyền diệu hơn chút.
'Tất nhiên Tàng Kiếm sơn trang cũng không phải chỉ được cái danh hão, nếu chỉ bàn về rèn kiếm thì Tàng Kiếm sơn trang không kém hơn gia tộc Mạch Thị là bao. Chỉ là gia tộc Mạch Thị có quá nhiều sắc thái thần bí, ở giới Côn Luân tạo ra rất nhiều bầu không khí bí ẩn, cho đến bây giờ rốt cuộc gia tộc Mạch Thị ở nơi nào cũng không có ai hay biết.
Từ thời thượng cổ thậm chí sớm hơn nữa là thời đại viễn cổ, gia tộc Mạch Thị đã luôn đứng vững không đổ.
Xét về lai lịch, Tàng Kiếm sơn trang cũng kém hơn một chút.
Nếu Lâm Nhất thực sự lấy Kiếm Thiên Lôi đi, không chỉ có Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu mà những thế gia ở Hoang Cổ Vực này cũng khó mà không có suy nghĩ khác.
Gia chủ nhà họ Hoàng có giao tình với chưởng môn phái Phù Vân, nhưng sự việc này liên quan tới Kiếm Thiên Lôi, ông ta chưa chắc đã có thể che chở được, hay là nói chắc chăn là không thể.
Vào lúc Lâm Nhất đang nhắm mắt điều tức, toàn bộ quảng trường Thanh Nham đều âm thầm cuộn trào, thậm chí những anh tài từ xa đến cũng âm thầm truyền tin về cho gia tộc của mình.
Diệp Phi Phàm cầm lấy một miếng ngọc bội, nhìn Lâm Nhất, cuối cùng vẫn đặt miếng ngọc bội xuống.
Gã quét mắt một vòng, phát hiện rất nhiều người đều lấy thẻ truyền tin, truyền tin tức về gia tộc và tông phái của mình. Mấy thị vệ nhà họ Phong dường như đều nhận được tin tức nào đó, rất nhiều người đã lặng lẽ rời đi.