Một kiếm này của ông ta nhắm thẳng đến yết hầu của Lâm Nhất. Ông ta không cần chém chết được Lâm Nhất, chỉ cần ép Lâm Nhất nhượng bộ một chút, kiếm chiêu không đánh vào chỗ hiểm yếu trên người mình, vậy thì ông ta vẫn sẽ bất khả chiến bại.
Có thể tưởng tượng được, chỉ cần kiên trì trong chốc lát, ba lão giả Thiên Thần Đan kia nhất định sẽ chém chết Lâm Nhất.
Sắc mặt ông ta âm trầm, hung ác vô cùng. Một kiếm tung ra, không hề nương tay, tính mạng của ông ta đều đặt cược vào một kiếm này.
Hai bóng người ở giữa không trung, chớp mắt đã lướt qua nhau, kiếm mang của họ đều chém về yết hầu của đối phương.
Nhưng đến tận phút cuối cùng, cùng với Táng Hoa trong mắt Phong Thiên Nguyên đang không ngừng phóng to, sự sợ hãi trong lòng ông ta chợt dâng lên. Thình thịch thình thịch, tim ông ta đập loạn xạ, thình thịch vang lên, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đồ khốn, tên này thực sự không sợ chết sao?
Đồng tử Phong Thiên Nguyên chợt co lại, ông ta sợ rồi. Một kiếm này của ông ta cho dù có chém trúng yết hầu của đối phương đi chăng nữa, nhưng dưới tình huống không đủ kiếm uy, đối phương cũng chưa chắc sẽ chết.
Nhiều lắm là bị trọng thương, cú chí mạng chân chính vẫn là một đòn đỉnh phong của ba lão giả tóc trắng kia.
Nhưng nếu Lâm Nhất không biến chiêu, đối phương dùng uy lực của Phù Vân Thập Tam Kiếm, một kiếm rót toàn lực, thì ông ta chắc chắn sẽ chết.
Không được, ta không thể chết.
Ánh mắt Phong Thiên Nguyên lóe lên sự quyết tuyệt. Ông đây đường đường là Bán Bộ Long Mạch, cần gì phải đồng quy vu tận với hắn, ta sợ chết thì thế nào, cần gì quan tâm đến mấy cái quy tắc nhảm nhí đó.
Rắc!
Ông ta nháy mắt giải trừ phong cấm, tu vi lập tức đánh tan ràng buộc của Thiên Phách, đạt tới cảnh giới Tinh Quân. Nhưng ông ta không biết, khi trong lòng nảy sinh sợ hãi, một đòn bạt mạng này khó tránh khỏi thanh uy tụt dốc, rơi xuống dưới đáy.
Giây phút sinh tử, đây là đại kỵ.
Phut!
Hai bóng người trên không trung nháy mắt lướt qua nhau, một vệt máu chảy ra từ trong yết hầu của Phong Thiên Nguyên. Táng Hoa đâm vào đó không hề lưu tình mà rót kiếm ý và chân nguyên vào.
Kiếm trong tay Phong Thiên Nguyên rơi xuống, hai tay ông ta ôm lấy cổ họng, không ngừng rơi xuống đất.
Dưới sự quan sát của mọi người, tu vi của Phong Thiên Nguyên điên cuồng tăng vọt, chớp mắt đã đạt tới Tinh Quân đỉnh phong, sau đó lại đột nhiên phá tan ràng buộc của Tinh Quân, đạt tới cảnh giới Thần Đan.
Âm
Khi tu vi trên người đạt tới cảnh giới Bán Bộ Long Mạch, kiếm quang trên cổ nở rộ đến cực hạn, cả đầu ông ta bay thẳng ra ngoài.
Bịch!
Thi thể tách rời, đường đường là đại trưởng lão nhà họ Phong lại có kết cục như vậy.
“KHÔNG!"
Phong Huyền Tử trên bục khách quý hét lên thất thanh, toàn thân run rẩy. Ông ta phá vỡ quy tắc, để Phong Thiên Nguyên đi vào trong Tứ Huyền Trận, chính là muốn mượn tay ông ta giết chết Lâm Nhất.
Nhưng ông ta có nghĩ nát óc cũng không ngờ Phong Thiên Nguyên không chỉ không thể giết được Lâm Nhất, ngược lại còn chết trong kiếm của đối phương.
Người ở đây đều là những nhân tài xuất chúng, nên vừa nhìn đã nhận ra Phong Thiên Nguyên trước khi chết đã giải trừ phong cấm. Nghiêm khắc mà nói, từ khoảnh khắc ông ta giải trừ phong cấm thì Lâm Nhất đã tự động thắng cửa thứ ba rồi.
Chỉ là Phong Thiên Nguyên chết quá nhanh, khiến cho người ta không để ý đến điểm này.
"Tiểu súc sinh!"
Phong Huyền Tử toàn thân run rẩy, nghiến chặt răng, không màng thân phận mà mắng chửi.
Ánh mắt của ông ta dán chặt lên người Lâm Nhất, ông ta muốn tận mắt nhìn thấy, Lâm Nhất chết dưới kiếm của ba lão giả Thiên Thần Đan.
Quảng trường Thanh Nham tĩnh lặng không một tiếng động, mọi người căn bản không kịp kêu lên, bởi vì cảnh tượng trên trời tới quá nhanh, gần như là vào khoảnh khắc Phong Thiên Nguyên rơi xuống, thì bội kiếm trong tay ba lão giả tóc trắng đã đâm sát vào tim Lâm Nhất.
Phụt!
kiếm quang lấp láy, huyết quang tung bay.
Ba thanh kiếm đâm vào ngực Lâm Nhất, sau đó còn chưa dừng lại, trực tiếp đâm xuyên qua, mũi kiếm đã xuất hiện ở phía sau lưng hắn.
Lão gia toc trắng đều là những ton giả Thiên Thần Đan mấy trăm tuổi, kinh nghiệm vô cùng dày dạn. Từ lau đa phát hiện trai tim của Lâm Nhất có thể sánh ngang được với thánh khí. Không suy nghĩ gì nhiều, sau khi lưỡi kiếm đánh tan hoa Tinh Ma lơ lửng quanh người, bèn trực tiếp đâm thẳng vào tim hắn.
Không thể không nói, sự lạnh lùng và vô tình nhường này khiến da đầu người ta phải tê dại.
Quả thực cũng rất thành công, long văn bị huyết diễm thánh văn đốt cháy trên người Lâm Nhất cơ hồ chớp mắt bị ba thanh kiếm này đánh tan.
Lâm Nhất phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt, trắng bệch như giấy, những đóa hoa Tinh Ma còn lại giống như ánh nến mà lần lượt tan biến.
kiếm quang che khuất bầu trời tản ra, sắc trời mờ tối lại trở lên tươi sáng.
Xoạt!
Lâm Nhất được ánh dương chiếu vào mở mắt ra. Dưới sự soi sáng của ánh mặt trời, sắc mặt hắn càng lộ vẻ tái nhợt, ấn ký màu tím ở mi tâm dưới gò má trắng bệch này càng làm nổi bật vẻ yêu diễm.