Lâm Nhất hơi khom người, dưới tam mắt của mọi người lại nôn thêm một ngụm máu tươi. Cả người hắn vô lực, Táng Hoa trong tay chao đảo rồi rơi xuống đất. Hắn giống như mặt trời mất đi ánh sáng, ba thanh kiếm đâm thủng ngực hắn, một đòn đỉnh phong mà nó cuốn theo quá mức kinh người, vượt xa dự đoán của hắn
Âm!
Vẻ mặt ba lão giả tóc trắng lạnh lùng, giơ tay lên vỗ mạnh vào chuôi kiếm.
Phụt!
Lưỡi kiếm hoàn toàn đâm vào, chỉ còn lại chuôi kiếm ở bên ngoài. Sau một đòn đó, ba lão giả mở hai tay ra, lui người về phía sau.
Bọn họ rất bình tĩnh, không nóng vội, bay lơ lửng trên không trung.
Lâm Nhất bị một đòn này đánh bay đi, giống như chiếc lá rơi bị cuồng phong cuốn ngược lại, lơ lửng, chao đảo rồi rơi xuống. Có thể thấy một cách rõ ràng rằng, khí cơ trên người Lâm Nhất đang dần biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Nhưng cùng với sự suy yếu của khí cơ, mọi người càng có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng, Lâm Nhất người đang rơi xuống, chiến ý của hắn đang dần tăng lên.
Kiếm thế vốn đã bị nghiền nát dưới sự chống đỡ của luồng chiến ý này, tựa như ánh nến đung đưa, kiên cường trong không trung. Nhưng cho dù chiến ý không tắt, thì kiếm thế vẫn không thể chân chính hội tụ lại được.
Nó bị ba thanh kiếm ở trước ngực phong cấm một cách chặt chẽ, ánh nến chập chờn, chớp tắt chớp sáng.
Nếu như mặt trời lụi tàn trong bóng tối, vậy ta sẽ thắp lên ngọn nến. Nếu ánh nến cũng không thể bùng cháy, vậy thì ta sẽ đốt cháy cả sinh mệnh trong đêm tối này, hóa thành ánh sáng, chiếu sáng đôi mắt mịt mù mà tăm tối của ta, chiếu sáng thanh kiếm chưa bao giờ bỏ cuộc trong lòng ta.
Ầm!
Chợt có gió lớn nổi lên, kiếm ngân chín tầng trời.
Mái tóc dài của Lâm Nhất bay phấp phới, kiếm thế trên người bỗng nhiên tăng vọt, nhưng cùng với sự gia tăng của kiếm thế, sức sống của hắn lại càng tiêu hao với tốc độ nhanh hơn.
Mọi người kinh hồn bạt vía, nếu cứ điên cuồng như vậy, sợ rằng kiếm thế của Lam Nhat khong the khoi phuc lại đỉnh phong ma chỉ lam hao tổn tính mạng của mình.
Thực sự quá điên cuồng, quá thê thảm!
Tất cả mọi người đều ngây người trước cảnh tượng này, chém giết đến bây giờ, vậy mà Lâm Nhất vẫn không hề có ý định từ bỏ.
"Tên này còn muốn lật ngược tình thế sao? Nằm mơ!"
Phong Huyền Tử trên bục khách quý tức giận hét lên: "Giết hắn!”
Vù!
Ba lão giả tóc trắng chỉ đợi lúc này, bọn họ vừa nãy chọn rút lui, chính là để đảm bảo an toàn, không cần thiết phải mạo hiểm đồng quy vu tận với Lâm Nhất, lao vào tiếp tục chém giết hắn.
Trước mắt kiếm thế của hắn đã khôi phục lại, cũng chứng minh suy đoán trong lòng của ba lão giả. Người này, ... Vốn dĩ chính là một kẻ khác người, cầu một đường sống.
Đợi sau khi thấy rõ chiêu bài tẩy rồi thì không cần phải dây dưa nhiều nữa.
Không cần Phong Huyền Tử lên tiếng, ba người ho đa hoa thanh chim nhạn lao về phía Lâm Nhất như chớp giật. Kiếm thế dùng sinh mệnh đốt lên trông thì khoáng đạt, nhưng dù thế nào vẫn còn có ba thanh kiếm cắm trong cơ thể hắn.
Có ba thanh kiếm đó, cho dù đối phương có thủ đoạn ngút trời cũng không thể chân chính trở mình, chắc chắn phải chết.
Ong ong ong!
Trong lúc bay vút qua, ba lão giả vừa kết ấn, khiến cho thanh kiếm trong người Lâm Nhất không ngừng run rẩy.
Gò má Lâm Nhất trắng bệch không chút huyết sắc, hắn hít sâu một cái, ánh mắt liếc nhìn về ba bóng chim nhạn đó rồi từ từ nhắm lại. Cảnh ngộ trước mắt, có thể coi như nằm trong dự tính, chỉ là cục diện còn nguy hiểm hơn so với dự đoán.
Nhưng đây cũng là cơ hội thắng duy nhất, không đặt bản thân vào hiểm cảnh, chém chết một người trước, thì hắn hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Hắn đáp xuống đất ngồi xếp bằng, không quan tâm đến chim nhạn đang bay tới, hai tay đặt lên đầu gối trái phải, ngưng kết kiếm ấn khác nhau, trong lúc trấn áp ba thanh kiếm sắc bén ở trước ngực, đồng thời thúc giục Phù Vân kiếm quyết để cho Thanh Loan xuất hiện trở lại, bay lơ lửng giữa trời đất.
Từng con Thanh Loan tựa như cánh tay của hắn, dễ dàng điều khiển, tùy tâm sở dục mà thao túng.
Tinh thần của hắn tập trung một cách trước nay chưa từng có, giành giật thời gian với ba lão giả hóa thành chim nhạn. Chỉ chốc lát, chim nhạn gào thét mà tới, khuôn mặt của ba lão giả xuất hiện, bọn họ ra tay như điện xẹt, bắt lấy chuôi kiếm ở trước ngực Lâm Nhất.
Chỉ cần bat được chuoi kiem lan nữa thoi, thì Lam Nhat se bị phanh thay trong nháy mắt.
“Ngưng!"
Lâm Nhất gặp biến không hoảng, hai tay mở ra rồi mạnh mẽ hợp lại.
Mười ngón tay biến hóa với tốc độ khủng khiếp, kiếm quang lấp lóe trên đầu ngón tay, khiến cho trời đất trở lên chớp sáng chớp tối. Thời gian trôi đi dường như nhanh hơn, gió lớn nổi lên, sấm chớp vang rền, toàn bộ quảng trường Thanh Nham như một phiên bản đáng sợ của thế giới.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nhưng cuối cùng vẫn là trễ một bước, Lâm Nhất nhắm chặt mắt đang từ từ mở ra, tựa như năm tháng lắng đọng, lộ ra cảm giác thăng trầm vô tận.
Mây trôi không phải ý ta, một cái chớp mắt đã qua vạn năm.
Thế sự xoay vần, vật đổi sao dời.
Đất trời nơi đây tựa như đã qua một vạn năm, nhưng lại chỉ trong chớp mắt.