Phản ứng của Giáo sư Trương hiện tại có thể hiểu – cô đang có phần khó chịu cùng khó hiểu. Nhưng Trần Di cho rằng nếu hiển nhiên mặc kệ sự tình cứ vậy mà phát triển hoàn toàn không phải là cách.
Nhất là khi cô coi Giáo sư Trương là một người thân trong gia đình thì càng không thể để mặc lấn cấn này trong lòng mà không đả động chút đỉnh.
Trần Di gật nhẹ, giọng vẫn nghiêm túc như vậy: "Giám đốc Lã mục đích tới bệnh viện này ai cũng rõ. Vậy mục đích đó cho đến hiện tại có còn không, hay đã biến mất!? Đấy là thứ em quan tâm!"
Đấy là thứ tất cả mọi người quan tâm.
Tiểu Chu trầm ngâm, nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện. Trong đầu cô có một vài suy nghĩ, dù ngược dòng, dù xuôi dòng... ra sao cũng chỉ hướng về một người.
Trước câu hỏi đó của Trần Di, Tiểu Chu hiểu, cô gái này muốn nói gì và lo lắng về chuyện gì.
Có thực sự Giám đốc Lã yêu Giáo sư hay không?
Hay chỉ đang lợi dụng Giáo sư!?
Cho mục đích khác?
Mục đích gây tổn hại tới toàn bệnh viện...?
Là một loạt hàm ý ghi rõ mồn một trên gương mặt căng thẳng.
Tiểu Chu có phần cảm kích: "đứa nhóc này thực sư lo lắng cho mình đến như vậy!". Là cảm kích nhưng cô cũng không bộc lộ ra ngoài, chỉ đứng như bức tượng, nghĩ một vài viễn cảnh trong đầu.
"Giáo sư, em nghĩ l-..."
"Được rồi!", Tiểu Chu lên tiếng chặn lời dang dở.
Một tiếng thở dài cất lên. Sau tất cả, nụ cười mỉm đã hiện hữu trên môi người phụ nữ trưởng thành.
Nụ cười đó lại khiến chính Trần Di phải sửng sốt mà im bặt.
"Như mọi người đặt niềm tin vào tôi, tôi cũng tin Lệ Lệ bằng tất cả những gì tôi có. Cô ấy chắc chắn cũng không hề muốn việc thay đổi bệnh viện xảy đến, và chắc chắn cô ấy cũng đang đau đầu tìm cách bảo vệ bệnh viện này. Trước đó tôi không rõ, hiện tại chính là như vậy. Thay vì hoài nghi cô ấy thì tôi sẽ nghĩ phương án, bằng cách của tôi, để có thể bảo vệ niềm tin từ tất cả mọi người cũng như tình yêu của tôi.", Tiểu Chu đặt tay lên đầu Trần Di, vỗ nhẹ rồi rời khỏi.
Vô thức nâng tay chạm tới vị trí khi nãy bàn tay người kia đặt lên, trong tích tắc ngắn ngủi, chính Trần Di cũng phải nở nụ cười.
Là nụ cười tự trách cứ bản thân mình: Sao lại không tin tưởng phán đoán của chị ấy cơ chứ!?. Truyện Huyền Huyễn
"Giáo sư, chị muốn uống café không?", Trần Di lẽo đẽo chạy ngay sau Tiểu Chu, giọng sủng nịnh.
"Sáng nay các người "hối lộ" tôi rồi thây!? Muốn tôi tỉnh táo đến chết!?", Tiểu Chu càu nhàu.
"Vậy Giáo sư muốn ăn gì không? Hay là..."
"Tránh xa tôi ra!!!"
"Hahaha.... Nhìn chị kìa, khó tính khó chiều ha~~~"
"... Giới trẻ bây giờ thật hỗn xược mà...!!!"
Cạch
"Ủa Trưởng khoa Khương, anh ở đây sao? Bọn tôi tìm anh nãy giờ. Có một bệnh nhân cần anh thăm bệnh đó!"
Khương Lỗi chỉnh lại trang phục sau khi bước ra từ phòng để đồ cạnh đó, và cũng là sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ kia, hiển nhiên là vậy.
Trương La Chu cùng Giám đốc Lã sao?
"À, ừ! Đi thôi!"
Chà chà, đúng là ông trời có mắt, giúp ta có cơ hội trả thù thứ vô lễ dám coi thường ta mà!
Bước theo nam bác sĩ, Khương Lỗi cười nửa miệng, trong đầu đầy ắp toan tính hèn hạ nào đó...
Tống Mẫn nhấp ly café của mình, thỉnh thoảng đôi mắt lại nhìn vô định ra khung cảnh qua lớp cửa kính. Là muốn thư giãn, vừa là chờ đợi một câu trả lời.
Cũng đợi khá lâu rồi.
Một lần chớp mắt, bây giờ, lại trở về đối diện với người phụ nữ mang tên Lã Hứa Lệ. Đuôi mắt Tống Mẫn hiện rõ sự ép buộc đối phương: "Nếu đã suy nghĩ xong rồi, cũng nên cho tôi câu trả lời!"
Tầm nhìn của Lã Hứa Lệ được nâng lên. Mắt đối mắt, một lần nữa.
Thay vì có phản ứng nào đó từ nàng, chính Tống Mẫn lại bị tác dụng ngược mà lâm vào rối loạn.
Tống Mẫn hết sức bất ngờ.
Cô ta...
Lã Hứa Lệ không một tia cảm xúc, tựa khối băng, nhàn nhạt đáp: "Suy nghĩ!? Tôi không hề suy nghĩ gì về câu hỏi của bác sĩ trong suốt khoảng thời gian im lặng nãy giờ!"
Nàng tựa cằm, quan sát phản ứng của Tống Mẫn rồi mỉm cười nói tiếp: "Bác sĩ, ngạc nhiên sao!?"
Hiện tại, Lã Hứa Lệ đang là người đặt câu hỏi.
Đương nhiên kinh ngạc, nhưng sau khi sự hỗn loạn đó tan biến, Tống Mẫn bây giờ... lại nở một nụ cười mỉm: "Nếu quả thực là vậy thì họ Tống tôi rất yên tâm! Tiểu Chu là một đứa ngốc, đặc biệt đối với chuyện tình cảm. Tôi thực ra rất lo lắng nên muốn nói chuyện với Giám đốc từ lâu, may mắn hôm nay đã có cơ hội. Cảm ơn Giám đốc đã đối xử thực lòng với Tiểu Chu của chúng tôi!", Tống Mẫn hơi gật nhẹ, hoàn toàn cảm kích.
"Là tôi được nhận, người cảm ơn là tôi mới phải! Giáo sư... đã cho tôi cảm nhận được tình yêu là gì. Nếu không có Giáo sư, tôi sẽ như một cỗ máy, vô vị và ảm đạm."
Trong đầu Lã Hứa Lệ hồi tưởng một vài chuyện cũ. Những chuyện không vui... không đếm hết. Chuyện vui vẻ... chỉ vỏn vẹn vài ba thứ.
Từ ngày người đó xuất hiện, sắc màu tươi sáng đã điểm to trong cuộc sống của nàng.
Thù hận.
Tham vọng.
Những thứ tạo nên Lã Hứa Lệ ngày xưa cũ.
Tình yêu.
Thứ tạo nên Lã Hứa Lệ ngày hôm nay.
"Nhưng mà... Không phải mục đích Giám đốc tới bệnh viện là..."
"Vâng, nó cũng là điều làm tôi suy nghĩ nãy giờ. Và tôi đang cố gắng để nó không xảy ra, mặc dù...", dừng một chút, nét mặt Lã Hứa Lệ bộc lộ căng thẳng rồi mới nói tiếp: "Mặc dù, dường như nó đã quá tầm kiểm soát của tôi rồi!"
"Ngài nói sao? Tôi sẽ làm Viện trưởng???", Khương Lỗi sửng sốt, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sofa.
Chủ tịch Lưu nở nụ cười thản nhiên, gật gù: "Tôi đã trót cho Giám đốc Lã quá nhiều đặc quyền, vả lại người phụ nữ đó đang làm rất tốt nên việc tước quyền là không thể. Tôi là Chủ tịch, nhưng không lớn bằng mấy cổ đông kia gộp lại. Họ Lã đó thực sự khôn ngoan, 1/3 cổ đông ủng hộ cô ta, là con số rất lớn!"
"V-Vậy tôi..."
"À, muốn kiểm soát được bệnh viện, phải là một chức vụ lớn hơn của Giám đốc Lã đang đảm nhiệm. Giám đốc Lã hiện tại cũng chỉ là thay thế quyền Viện trưởng, không phải nếu anh lên làm Viện trưởng, hợp lí lẽ, lại hoàn toàn trong tầm tay sao?"
Khương Lỗi biết là vậy, nhưng...
"Giáo sư Trương..., c-cô ta là người duy nhất được đề cử trong cuộc họp trước ngày Viện trưởng tiền nhiệm rời đi, t-tôi..."
"Tôi biết!"
"Nếu vậy..."
Chủ tịch Lưu bật cười khi nhận được câu nói rụt rè của Khương Lỗi: "Không sai, người phụ nữ đó là người duy nhất có khả năng đảm nhận chiếc ghế Viện trưởng. Sức lan tỏa ảnh hưởng hay chuyên môn, cô ta đều có, cô ta bước lên chiếc ghế cao như vậy là lẽ dĩ nhiên mà thôi! Nếu cô ta ngồi lên chiếc ghế đó, tôi đúng sẽ gặp bất lợi không nhỏ!"
"Thế..."
"Nhưng tôi dám chắc cô ta sẽ không ngồi lên chiếc ghế đó được đâu!"
"...V-Vâng???"
Nụ cười trên môi Chủ tịch Lưu đã tắt: "Cứ vậy đi, tôi sẽ thu xếp sau!"
"À, vâng! Chúc ngài một ngày tốt lành!"
Cạch
Tháo bỏ cặp kính xuống, Chủ tịch Lưu hơi giật đuôi mắt, nửa miệng cũng khẽ nhếch lên một cách đáng sợ.
Thứ đàn bà ngu dốt, tự tay bóp chết thuận lợi của bản thân chỉ vì chút tình cảm dư thừa! Để tôi xem, cô lật đổ tôi thế nào trước sự thất bại này!