Tiểu Chu đỏ bừng mặt mũi, đến gắp đồ ăn cũng run lẩy bẩy. Thi thoảng sẽ phát ra tiếng nuốt khan bé, nếu ai đó chú ý mà mang tính cách thích-chọc-ghẹo, chỉ cần đặt một câu hỏi ngẫu nhiên ngay sau tiếng "ực" khô không khốc hướng Giáo sư Trương sẽ nhận lại một vẻ mặt đại ngốc và một biểu hiện căng thẳng đến nghẹt thở từ cô.
Chuyện sẽ không có gì nếu Giám đốc Lã không đến dự bữa tiệc chung vui với khoa ngoại - nhi trong bộ trang phục gợi cảm như vậy.
Chiếc váy hở lưng, dài đến mắt cá màu đen tuyền lộng lẫy.
Trên người nàng còn điểm thêm vài phụ kiện trang sức làm tôn sắc màu quý tộc của bản thân.
Lớp trang điểm nhẹ trên mặt chỉ ở mắt là sắc sảo khiến toàn bộ mọi người bị thu hút.
Từ lúc Lã Hứa Lệ bước tới nhà hàng, ánh nhìn thèm thuồng của đàn ông đều đổ vào nàng hoàn toàn. Đến khi nhập tiệc với mọi người, lại thêm đám đàn ông chung bàn ăn nuốt nước miếng thảm hại.
Mà sự thảm hại của đám đàn ông đó, sao so sánh được lại với sự thảm hại của Giáo sư Trương...
"Này giáo sư, trông sắc mặt chị tệ lắm, ăn không thấy ăn, đếm sơ qua cũng được ba lần rót rượu rồi!"
"H-Hả?", Tiểu Chu giật mình nhìn sang bên cạnh.
Là một Trần Di đang cười láu cá, miệng nói vậy nhưng tay trực tiếp rót thêm rượu vào chén của cô: "À quên, Giáo sư hôm nay được phép say mà. Có bọn em rồi chị đừng lo về vấn đề ở Bệnh viện. Nào nào thêm chén nữa thôi!"
"C-Cô..."
Nới lỏng cổ áo, Tiểu Chu chữa thẹn bằng việc húng hắng ho mấy tiếng. Cô ghé Trần Di, khẽ tiếng: "C-Cô không cần phải nói lớn như vậy, tôi ngồi sát cô, dù cô có thều thào cái gì đi chăng nữa tôi vẫn nghe rất rõ!"
"Giáo sư, không phải hôm nay là cơ hội tốt sao?", Trần Di coi như chẳng nghe thấy, đánh sang một chủ đề hoàn toàn mới mẻ.
Mà chính sự mới mẻ này lại làm Tiểu Chu muốn tái gương mặt: "C-Cái gì?"
Run run nhìn Trần Di, đến khi thấy ám hiệu của cô gái tinh quái này thì mới đưa tầm mắt đến chỗ Lã Hứa Lệ ngồi.
"T-Thì...sao?", Tiểu Chu hốt hoảng, lập tức đánh mặt trở lại phía Trần Di.
"Giám đốc "bật đèn xanh" đó! Chị là đồ ngốc hay sao?"
""Bật...đèn xanh..."????"
Hiện ánh mắt gian manh, Trần Di cười "hừ hừ", ghé sát tai Giáo sư Trương hơn. Lại là thì thầm: "Người phụ nữ đi dự tiệc tùng cùng bạn bè hay đồng nghiệp người yêu mà ăn mặc gợi cảm khác hẳn thường ngày chính là đang câu dẫn người yêu đó. Từ ngày hẹn hò tới giờ, Giáo sư và Giám đốc chưa có... "cái đó" đúng không?"
Tiểu Chu đỏ bừng mặt mũi ấp úng đáp lại Trần Di: "C-Chưa... chưa!!!"
Trần Di nắm cổ áo Giáo sư Trương, kéo cho tai cô gần tới miệng mình. Tiếp tục khẽ tiếng: "Vậy đúng rồi! Giám đốc đang giận chị đó. Sao từ ngày đó tới giờ không "làm gì" được kia chứ!? Là đang nhắc nhở chị, tối nay phải "thế này thế kia". Chị hiểu chưa?"
"Hơ... T-Thật sao???"
"Tất nhiên là thật-..."
"Cái gì "thế này thế kia" vậy?"
Bàn tay ai đó chạm nhẹ vào bờ vai của cả Tiểu Chu và Trần Di. Cả hai giật mình, lập tức quay người lại.
"A...ha...ha... chào chị Mẫn. Ha...ha...ha..."
Tống Mẫn cười giật giật khóe môi, ánh mắt đe dọa hướng Trần Di: "Đừng có bày trò phá phách nữa đó bác sĩ Trần!"
Tống Mẫn giả vờ vô tư, tiến tới bắt tay Lã Hứa Lệ.
"Vâng, chào bác sĩ Tống!"
"Chà, bộ váy này đẹp thật đấy! Giám đốc Lã quả là có con mắt tinh tường nga~!"
Lã Hứa Lệ ngạc nhiên nâng mày, sau đó là nén nụ cười, trưng ra vẻ thản nhiên thường ngày: "Là một người bạn chọn cho tôi, nếu là khen thì khen người đó mới phải!"
Tống Mẫn đắc ý gật gù: "Chắc người đó phải rất am hiểu thời trang ha?"
"Vâng! Lại còn rất đẹp nữa!"
"Hahaha... Đẹp sao? Hahaha... Mà tôi ngồi cùng Giám đốc nhé!? Cậu nhóc, tránh ra nào, cậu đang cản trở cuộc gặp của hai mỹ nhân đó!"
"À, v-vâng!!!", Đinh Khống xị mặt, lập tức phải đứng dậy chuyển sang ghế khác, miệng làu bàu: "Mỹ nhân cái gì chứ, đúng là chị già xấu bụng xấu nết!!!"
"Nói gì đó!?", Tống Mẫn híp mày nạt lại.
"À, k-không! KHÔNG Ạ!!!!"
Tập thể chứng kiến cảnh đó được một trận cười sảng khoái.
Lã Hứa Lệ không nhịn được, trên môi cũng hiện hữu nụ cười thật vui vẻ.
"Giám đốc Lã, vui chứ!?", Tống Mẫn cười, rót giúp Lã Hứa Lệ chén rượu vơi, cũng tự châm rượu giúp mình.
"Ừ, không khí rất tốt!"
"Tốt rồi! Gạt công việc sang một bên đã. Cuộc sống mà, đâu thể gò bó mãi được, đúng không? Hi vọng hôm nay Giám đốc Lã có một bữa tiệc đúng nghĩa. Nào, chạm chén!"
"Ừ! Tôi sẽ vui vẻ. Cảm ơn cô, Tống Mẫn!"
Cạch
Tiểu Chu bĩu môi dè bỉu Tống Mẫn, miệng làu bàu: "Họ thân thiết như vậy từ khi nào thế?"
"Từ một ngày mưa gió... hơ...hơ... họ...đến với nhau như vậy...hơ hơ..."
Huỵch
Tiếng thở dài não nề của ba người cất lên khi chứng kiến Dịch Minh say đến ngủ gục.
"Thằng nhóc mắc dịch, không uống được sao lại cứ uống nhiều cơ chứ!?", Tiểu Chu vỗ vỗ má Dịch Minh, lực bất tòng tâm với cậu bác sĩ ưu tú của mình.
"Chắc có tâm sự rồi!", Đinh Khống thản nhiên, gắp miếng thịt bò bỏ vào bát Giáo sư Trương, lại gắp thêm miếng nữa gắp cho Trần Di ngồi cạnh Giáo sư.
"Tâm sự!!?", Tiểu Chu nâng mày hỏi lại.
"Vâng! Cậu ấy nói đi gặp chị Mẫn, rồi khi quay về nhìn biểu hiện rất lạ!", Đinh Khống đáp.
M-Mẫn sao??? Giáo sư Trương kinh ngạc.
Ngao ngán chống cằm, nhìn cậu bạn thân gục mặt xuống bàn ăn, Đinh Khống không biết nói gì thêm, lại thở dài tiếng nữa.
"Chắc bị từ chối chứ sao?", Trần Di còn thản nhiên hơn, gắp miếng thịt bò đưa lên miệng, cắn!
T-từ chối...??? Ngạc nhiên của Giáo sư Trương đã tăng thêm một tầng.
"Ừ, chắc là vậy rồi!" Không ngại ngần đồng thuận. Đinh Khống ngửa cổ, nuốt chén rượu đầy.
Duy nhất chỉ có một người còn bàng hoàng ngơ ngác mà thôi: "N-Này... hai đứa đang nói chuyện quái gì vậy????"