Tiểu Chu cẩn thận lắng nghe đối phương tâm sự. Từ chuyện đi học, cho tới chuyện đi làm... rồi quyết định quay về Trung Quốc, Trịnh Khởi hăng say như vậy khiến cô không nỡ mở lời chen ngang chút đỉnh.
Không ngờ cũng có ngày Giáo sư Trương La chu ngồi đây nghe tâm sự của một người. Thực tế cô là người không quan tâm đến đời tư nhưng....
Trịnh Khởi là người mới quen, và cũng là người duy nhất thoải mái tâm sự với cô như vậy.
Vấn đề cô muốn hỏi là: tại sao?
Tại sao cô gái này có thể thoải mái với mình đến thế? Cả hai đâu có thân thiết lắm đâu!?
"Và sau khi ba tôi rượt tôi một vòng quanh vườn, ông mệt quá liền đồng ý cho tôi về nước!"
"Thật sao?"
Tròn mắt nhìn Trịnh Khởi, Tiểu Chu sau đó cũng phải phì cười: "Hahaha... cô đang đùa tôi sao?"
"Bác sĩ nhìn tôi có giống đùa không?", Trịnh Khởi bĩu môi, gương mặt lộ rõ bất mãn.
Chính là Tiểu Chu nghe vậy càng thêm buồn cười hơn, đến mức phải ôm bụng một phen: "Hahaha... cô đúng là bất trị. Tội nghiệp ba cô, tuổi đã cao cô còn khiến ông ấy căng cơ làm gì? Hahaha..."
Một người cười thật sảng khoái, hệt như một đứa trẻ.
Một người lại mang ánh mắt tròn xoe, rồi dịu dần... sau cùng là mang bộ dạng ngắm nhìn đối phương cẩn thận.
Môi Trịnh Khởi khi đó cũng mỉm cười thật đậm, nụ cười này là vì người kia mà hiện hữu.
"Bác sĩ, chị cười rất đẹp!"
- Hahaha... Hả?
Tiểu Chu dừng một loạt thanh âm... "vô duyên" phát ra từ miệng mình. Khi thấy gương mặt của Trịnh Khởi, cô đã bình tĩnh hơn, để rồi giật mình với câu nói của cô gái này: "S...sao?"
"Thì đó! Chị cười rất đẹp! Đẹp vậy mà sao luôn mang gương mặt buồn rười rượi? Chị tưởng tôi không nhìn ra sao?"
Nàng nâng đầu ngón tay trỏ, nhấn mạnh vào má cô chọc ghẹo.
Tiểu Chu nhăn nhó, đương nhiên né tránh.
"Kệ tôi!"
"Không kệ được! Họ Trịnh tôi yêu sự nhộn nhịp vui vẻ, không quen biết không sao, giờ gần gũi như vậy thì tôi sẽ bắt bác sĩ phải tươi tỉnh ngày qua ngày! Nga nga nga~~~"
Thản nhiên nhéo má cô, Trịnh Khởi nở nụ cười rạng rỡ coi như lời chào rồi đứng lên. Tư thế hướng về nhà mình.
"C...Cô!!!!!"
"Bác sĩ, tôi về đây! Mai gặp!!!"
"Hả? À.... ừ...!"
Đáp lại cái vẫy tay của cô gái rạng rỡ kia, Tiểu Chu cũng vô thức mà đưa tay lên theo...
Một cái vẫy tay chào tạm biệt, cũng là một lời hẹn cho sự gặp lại vào ngày mai...
*-*-*-*-*
"A..."
"Được rồi, em làm tốt lắm!", Trần Di xoa đầu bệnh nhi sau khi thăm khám xong xuôi thì hướng tầm nhìn về phía Giáo sư Trương, nói: "Giáo sư, ở góc trên bên phải!"
Gật nhẹ, Tiểu Chu hướng bố mẹ đứa nhỏ: "Là chút biểu hiện của hậu cấy ghép gan, anh chị đừng lo lắng!"
"C...cảm ơn bác sĩ!"
Tiểu Chu cùng với gia đình bệnh nhi ra khỏi phòng thăm bệnh vì sẵn có chút việc bận, tiện trên đường di chuyển bàn giao thêm vài việc với Đinh Khống: "Cậu đến phòng số 105, kiểm tra giúp tôi các chỉ số của đứa nhỏ hôm qua. Với thể trạng đó dù một chút thay đổi cũng rất khó phẫu thuật, phải cẩn thận, có gì bất ổn báo tôi ngay!"
"Vâng!"
"Được rồi, mọi người nghỉ trưa! Lát nữ-...."
"Giáo sư, chị có bạn tới gặp!"
"...nữa... Hả?"
Theo cái hướng tay của Dịch Minh, đúng là có người tới gặp cô thật.
Tiểu Chu nghệt mặt, bất đắc dĩ cũng đáp lại cái vẫy tay nhiệt tình của đối phương.
S-Sao cô ta lại ở đây???
"Bác sĩ, đến giờ dùng bữa trưa rồi!!!"
Trịnh Khởi cười thật tươi, mặc kệ vị Giáo sư nào đó đang đỏ bừng mặt mũi vì xấu hổ với hoàn cảnh trẻ con này.
Có chết Tiểu Chu cũng không ngờ, khi người kia nói mai gặp, thì chính xác là mai gặp thật. Là hàng xóm, có thể gặp vào ban tối, cũng có thể rảnh rỗi thì đi uống chút café... tại sao cứ phải là ở bệnh viện... Vả lại, quan hệ... thân thiết như này xuất hiện từ lúc nào đây???
"Cô Trịnh..."
Nhận cái lườm từ Trịnh Khởi, cô tức khắc thay đổi... xưng hô.
"Tiểu...Tiểu Khởi, sau không cần tới tận bệnh viện. Cô có số của tôi, có thể liên lạc trước với tôi nếu muốn dùng bữa!"
Dưới đôi mày như hoạ là cặp mắt sáng trong. Môi Trịnh Khởi nở nụ cười dịu dàng với người mang tên Trương La Chu, giọng thực sự rất ôn hòa: "Tôi đi tham quan bệnh viện!"
Tiểu Chu xấu hổ, cảm thấy mình hớ lời thì đỏ bừng mặt: "À... À.... V...vậy sao? Ha...ha...ha.... H...hôm nay hơi nóng, cô có thấy... thấy vậy không?"
Vừa nói vừa uống sạch cốc nước. Tiểu Chu xem ra vẫn chưa bớt... nhục, liền ngó lơ đi xung quanh.
Trịnh Khởi được một phen sảng khoái, nàng cười tươi: "Đúng ha! Nóng ha!"
"Cô cũng thấy vậy đúng không? Ha...ha... khí trời thật kì quặc!"
Tiểu Chu lau vội mồ hôi trên trán. Thực ra không nóng tới mức đó, chính là cái thẹn của cô mới là tọng điểm. Ai lại tự tin thái quá tới mức nghĩ một người mới quen sang tận bệnh viện chỉ để mời mình đi ăn kia chứ? Người ta chỉ là đi tham quan, rồi vô tình nhớ ra ai đó làm ở bệnh viện này, rồi tiện rủ đi dùng bữa trưa.
Hết sức đơn giản.
Mình nghĩ lung tung gì vậy...
Trịnh Khởi quan sát sự lúng túng đó, mỗi lúc nụ cười trên môi cô gái càng sâu sắc.
Thực ra tôi đúng là đến bệnh viện chi để rủ chị đi dùng bữa đó, bác sĩ!
"Lời nói đó của bác sĩ, có thật không?"
Tiểu Chu giật mình, đánh mặt trở về "thực tại" – đối diện Trịnh Khởi.
"Lời...nào?"
Trịnh Khởi đan mười đầu ngón tay vào nhau, tựa cằm trên mười đầu ngón tay đó.
Nàng vẫn cười: "Thì tôi có thể dùng bữa trưa với bác sĩ nếu liên lạc trước, có thật không?"
Có người từng nói, chúng ta đang sống trong một vòng lặp rắc rối.
Ta ngơ ngác, ta bị lôi cuốn, ta nở nụ cười, ta khóc, ta đau, ta buồn, ta từ bỏ,... rồi ta lại ngơ ngác....
Chuyện tình cảm, nếu có thể khép lại, sẽ là một câu chuyện mới mở ra.
Chỉ là... có đúng là một câu chuyện mới đang mở ra hay không? Có đúng là sẽ thêm một lần ngơ ngác nữa?
Đâu ai biết được chữ yêu, cũng không ai đoán tương lai sự tình sẽ trôi về đâu hết...
Đối với cô gái trẻ mang tên Trịnh Khởi, khoảnh khắc này chính là mùa Xuân của nàng...