Lã Hứa Lệ tản bộ dọc vỉa hè công viên, trong đầu nàng đang nhớ lại những điều đã cũ, nhưng cũng không thể lãng quên.
Lần đó một phụ nữ ít hơn nàng hai tuổi đã nắm tay nàng, tông giọng người đó chắc nịch: em đừng bao giờ ngoảnh lại phía sau vì tôi sẽ không bao giờ để em lạc lõng chờ đợi.
Một lần khác, người phụ nữ mang ánh hào quang rực rỡ tựa ánh dương khẽ tóm lấy eo nàng giữa chốn đông người: Lệ Lệ, em nghe thấy không? Nhịp tim đang yêu của tôi ấy!
Kể cả những lần vén lọn tóc giúp nàng, người ấy cũng không bao giờ ngừng được câu: em mỗi ngày đều xinh đẹp hơn hôm trước, thật là làm khó tôi!
Rồi những lần khác, cả những lần khác nữa... Hết thảy là những lời đường mật ấm áp.
Nàng...
Nhưng chưa một lần... nàng mở lời yêu thương!
Lần cuối cùng nàng được nhìn gương mặt người nàng yêu, lại chính là gương mặt đau khổ nhất của người ấy.
Cả thế giới của nàng gục xuống, bưng ôm kín gương mặt mà khóc đau đớn tại sân bay.
Giây phút đó như bóp nghẹt trái tim nàng.
Mím chặt môi, đôi chân Lã Hứa Lệ cũng đã dừng lại được. Nàng chẳng thể khóc, cũng không đủ tư cách đau khổ. Đối với Hứa Lệ, việc khiến nàng dằn vặt nhất, không phải là quyết định rời xa ai kia.
Dằn vặt nhất chính là, yêu thương chưa bao giờ có thể nói thành lời, chỉ vậy thôi...
Tôi chỉ là một người phụ nữ tầm thường, nhưng lại chẳng thể có một cuộc sống bình dị!
Nụ cười gượng gạo hình thành trên môi. Lã Hứa Lệ liếc nhìn lên bầu trời, ánh mắt hiện hữu cả khổ đau và uất ức...
*-*-*-*-*
Một tuần sau,
Tiểu Chu như muốn phát điên. Từ sáng tới giờ cô đã đi nguyên ba cái trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, mà rõ ràng, không, Tiểu Chu tin chắc chắn rằng chỗ nào đồ đạc cũng như nhau vì cùng thương hiệu, cớ gì cái cô gái ngu ngốc họ Trịnh kia phải đi bằng hết mới thôi?
Cô mất nguyên ngày nghỉ với việc không đâu, càng nghĩ càng ấm ức, thấy cái bộ dạng thản nhiên của Trịnh Khởi càng khiến cô muốn... bùng cháy.
"N- Này! Hộc...hộc... Cô vẫn còn chưa ưng sao? Rốt cục cô muốn mua cái gì?"
Tiểu thư họ Trịnh khoát tay, nom dáng vóc "tuổi già" của cô thì bĩu môi khinh thường một phen: "Bác sĩ, mệt có thể nói một tiếng, tôi sẽ đi chậm lại!"
"C...cái gì?", Giáo sư Trương mở to mắt, hỏi lại bằng một câu tu từ xong thì tự giác đứng thẳng người, quên luôn chuyện... thở gấp gáp mà nói tiếp: "T...Tôi mà mệt sao? Cô bị điên sao? Cô có biết đang nói chuyện với ai không?"
Trịnh Khởi trên đà giễu cợt, tay nàng chống hông, ưỡn ngực kiêu ngạo: "Sao? Bộ chị là vận động viên điền kinh chắc mà tôi không được hỏi?"
"C...Cô....!!!"
"Ai nha~ Biết vậy tôi đi một mình! Tôi quên mất bác sĩ đã CÓ TUỔI, bây giờ tôi sẽ đưa bác sĩ về ngay!!! Thật xin lỗi, xin lỗi!", Trịnh Khởi chọc ghẹo cô xong thì lập tức xoay người bước đi.
Trịnh Khởi rõ ràng người này có một chút tự phụ, nhưng không nghĩ lại kiêu căng tới ngốc nghếch như vậy. Bằng chứng là gương mặt đỏ bừng vì nén giận khi nãy khiến nàng thực tức cười, và nếu đúng như nàng dự đoán, chắc chắn chị ấy sẽ-....
Pặc
Cổ tay nàng bị nắm chặt và hành động này không nằm trong dự đoán của Trịnh tiểu thư.
Trịnh Khởi theo cái kéo tay liền xoay người, cả thân thể giống phát sốt, có một chút run run nơi khóe môi.
Có lẽ cô gái chưa bao giờ nghĩ đến chuyện người "già nua" nào đó sẽ nắm lấy cổ tay mình như vậy.
"Về cái gì? Tôi còn đi được tiếp! Có thêm mười cái trung tâm thương mại nữa tôi cũng đi được! Cô nghe rõ chưa??? Rõ, chưa!!!!????"
À, nghe rõ chứ!
Trịnh Khởi gương mặt phiếm hồng.
Mặc kệ ai đó đang hậm hực, nàng đương nhiên chỉ tập trung vào đôi mắt và cái nắm tay gắt gao này của đối phương.
Vết chai, nhiệt độ, sự vững vàng... Trịnh Khởi đều cảm nhận được qua cái đụng chạm này.
Bất ngờ hơn nàng còn nghe rõ nhịp đập trái tim mình lúc này.
Từ làm chủ trở nên bị động.
Từ kiêu căng lại trở thành bối rối.
Bác sĩ, chị đang làm gì tôi vậy?
Đôi môi nàng như bông hoa, nở rộ.
Nụ cười này chính là nụ cười của kẻ đang yêu.
"Vậy tốt rồi, chúng ta đi thêm mười cái trung tâm thương mại nữa rồi về nha, bác sĩ!"
"H...hả? N...Này...này...!!!!"
Trịnh Khởi thoát khỏi cái nắm cổ tay của người kia, nhưng nàng lập tức nắm lại cổ tay của người đó.
Bước đi thật nhanh, kéo người đó theo mình...
Nếu sợ vụt mất thì phải nắm lấy, tôi không muốn chị buông tôi như vậy, bác sĩ ngốc nghếch ạ!
Mà, hóa ra tôi sợ chị buông tay sao? Thật kì lạ!
Cũng có sao? Tôi chỉ là...
...chỉ là...
"Chị sẽ đi với tôi cho tới khi nào tôi mệt đấy! Được chứ bác sĩ?"
"C...Cái gì? Nhưng...b-bao giờ cô mới mệt? Hộc... hộc... C-Chậm một chút..."
"À, xem nào! Khi nào tôi không còn cười nữa! Lúc đó tôi mới mệt nga~"
Nhưng làm thế nào đây? Nụ cười em sẽ không bao giờ tắt nếu ở bên chị, bác sĩ ạ!!!
*-*-*-*-*
Dịch Minh thở dài, căng thẳng chỉnh lại chiếc cà vạt. Cậu bác sĩ trẻ vừa muốn vào trong lễ đường, lại chẳng muốn vào chút nào hết.
Tình đầu luôn là tình khó quên nhất, thật vậy!
Một cái vỗ vai nhẹ, Dịch Minh giật mình, vội vã quay lại.
Giáo sư Trương trong bộ đầm đen đơn giản, tóc búi nữ tính, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng từ bao giờ đã đứng bên cạnh học trò của mình.
Bối rối, cậu bác sĩ ho nhẹ một tiếng: "Em... em sẽ vào mà, giáo sư đừng lo!"
"Tôi không lo, tôi cũng biết cậu sẽ vào!"
"A... V-Vậy sao?", Dịch Minh bối rối.
Tiểu Chu khoát tay, môi nở nụ cười nhẹ: "Mỗi người đều có con đường riêng để đi tìm hạnh phúc, có thể đây không phải con đường của cậu, cậu có thể buồn, nhưng tuyệt đối đừng tiếc nuối hay hối hận. Cảm giác khi yêu thích một người nào đó chính là một món quà, đã là một món quà, sao có thể cảm thấy những thứ tiêu cực đó ngoài vui vẻ chứ!? Ưỡn thẳng lưng, nở nụ cười và bước vào trong nào, chàng trai tuyệt vời!"
Vị giáo sư nhẵm lên đôi giày cao gót, chậm rãi tiến vào trong lễ đường.
Cô không quay lại nhưng cũng rõ, học trò của cô, ở phía sau, đang nở nụ cười.
Không phải là vì lời khen ngợi của người thầy, chỉ đơn giản chàng trai đó đang hồi tưởng những kỉ niệm cũ và mỉm cười với nó một lần nữa mà thôi.
Con người xuất phát điểm đã khác nhau, lộ trình khác nhau,... làm gì có con đường chung để đi đến hạnh phúc! Không phải sao?