Dương Dương mở to đôi mắt vô tư của một đứa trẻ. Cô bé tươi tỉnh, vừa giúp người đang nằm trên chiếc giường bệnh lau tay, hồn nhiên cũng cất tiếng hát líu lo khẽ khẽ.
Trịnh Nhất Quân đương nhiên hài lòng kèm thêm một loại xúc động, anh trong đầu không dứt nổi dòng suy nghĩ: đúng là con gái Lệ Lệ, thật là ngoan ngoãn!
Một cái chạm nhẹ dịu dàng trên đầu, cũng như là ám hiệu, điều này khiến Dương Dương ngừng hát mà ngước lên: "Phải về rồi sao chú Nhất Quân?"
Anh liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, nét thoáng buồn này Trịnh Nhất Quân nuốt vào trong rồi hướng Dương Dương mà nở nụ cười hiền với thiên thần bé nhỏ: "Ừ, cũng đến giờ rồi!"
Tiểu công chúa có chút tiếc nuối vì cô bé định tặng người kia thêm một bài hát nữa rồi mới trở về.
Sau cùng Dương Dương cũng đặt chiếc khăn mặt vào chậu nước ấm, hướng người nằm trên giường bệnh nói: "Bà à, Dương Dương về đây, cuối tuần Dương Dương lại tới thăm bà!"
Dương Dương ngoan ngoãn cúi đầu, coi như là chào tạm biệt rồi cô bé nhận cái nắm tay của Trịnh Nhất Quân, cả hai cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
*-*-*-*-*
Tiểu Chu thở dài nhìn vào chồng sách y khoa dày cộp. Thực ra bộ dạng thiếu sức sống khi đọc sách chuyên ngành như bây giờ vốn không phải vì Giáo sư Trương lười biếng, chẳng qua...
Giá mà ngày xưa chăm chỉ học tiếng Anh hơn!
Cô khóc lóc thảm thiết trong lòng, mỗi lúc một nhụt đi ý chí.
Nếu không vì tiếng chuông cửa bất thình lình vang lên, chắc chắn Tiểu Chu đã vứt đống tài liệu y khoa chết tiệt này đi rồi, mặc dù cô biết rõ, cô sẽ lại phải nhặt lên mà thôi.
Ai lại đến cái giờ này...
Cạch
"H...Hả?"
Trịnh Khởi trong chiếc váy ngủ màu lam ngọc, nở nụ cười thật tươi hướng chủ nhà.
Chưa hết, nàng còn có mang theo chút bia đồ nhắm cho buổi tối ngày hôm nay.
"Bác sĩ, tối nay đẹp vậy mà không có chút men sẽ rất lãng phí nga~~~!!!"
Tiểu Chu mặt méo xệch, nhất thời không biết nên đuổi khách hay nên lịch sự nữa đón tiếp nữa...
Bồng Dương Dương trên tay, Lã Hứa Lệ đặt nhẹ một nụ hôn trên trán thiên thần nhỏ của mình. Nàng mỉm cười dịu dàng, và nụ cười này chỉ dành cho một mình tiểu công chúa đáng yêu.
"Dương Dương, sắp sinh nhật rồi, con muốn gì nào?"
Dương Dương vui lắm, dường như chỉ chờ mẹ Lệ Lệ đặt câu hỏi như vậy mà thôi. Đôi mắt cô bé ánh lên long lanh: "Dương Dương muốn gì mẹ cũng đều đáp ứng chứ!?"
"Tất nhiên! Con là con gái ai nào!?"
Tiểu công chúa thực sự đã nghĩ rất lâu, và cũng đã... tự chọn quà cho mình cách đó một tháng rồi.
Chẳng mất thời gian để trả lời mẹ, Dương Dương lập tức nói mong muốn của mình trong nụ cười trẻ thơ hạnh phúc: "Vậy con muốn gặp Tiểu Chu! Gặp Tiểu Chu chắc chắn chúng ta sẽ rất vui cho xem! Con muốn một sinh nhật thật vui vẻ a~ Ở cạnh Tiểu Chu vui lắm a~"
"..."
Nguyện vọng thì nghe rõ ràng nhưng chính là...
...món quà này Lã Hứa Lệ lại chẳng thể đáp ứng...
Giáo sư Trương luôn mang gương mặt cùng lời nói cương quyết, nhưng rồi cũng luôn là người bất lực để "dòng đời đẩy xô".
Sau sự cứng rắn đáp "KHÔNG" rõ ràng, hiện tại cô cùng cô gái hàng xóm "nhiễu sự" đồng thời mở lon bia... thứ hai.
Quả thật khí trời hôm nay rất tốt, có lẽ do cô ở trong nhà nguyên một ngày nên không cảm nhận được sự trong lành này.
Mệt mỏi ban nãy thực ra nhờ vậy đã tiêu tan rất nhiều.
"Bác sĩ, vẫn biết công việc bận rộn nhưng cũng phải ra ngoài chứ!? Mặt chị ban nãy nhăn nhó thật xấu xí khó coi nga~!", Trịnh Khởi mở lời chọc ghẹo như mọi ngày.
Cái đỏ mặt của Giáo sư Trương không biết là do men hay do... tức giận nữa. Cô hừ một tiếng, hơi bĩu môi: "Để tôi chống mắt lên xem đến cái tuổi 33 cô có được bằng tôi không!"
Đáng lý sau câu "đáp xoay" này, người phấn khởi nhất phải là Tiểu Chu, nhưng xem ra Trịnh Khởi còn hào hứng hơn rất nhiều.
Nàng đưa người đến sát cô hơn, giọng thì thầm thực ra lại rất quyến rũ: "Ý bác sĩ là đến năm tôi 33 tuổi vẫn sẽ còn gặp lại chị sao?"
Đâu có lời nào như vậy?
Tiểu Chu khó hiểu đưa mặt cách gương mặt đẹp đẽ kia một đoạn: "Này! Cô muốn ám chỉ cái gì? Cô đang trù ẻo tôi sao?"
Với ý tứ như vậy thì Trịnh Khởi cho rằng chỉ vị Giáo sư đầy "cảnh giác" kia mới nghĩ đến, là vậy nên nàng bật cười thích thú, cũng chính bởi nụ cười này liền khiến cô thêm khẳng định: đúng là cô ta rủa mình!
"Cô...!!!"
Vốn định mắng mỏ, nhưng Tiểu Chu đột ngột dừng lại.
Vị giáo sư trong một phút giây nào đó, khi thấy nụ cười thoải mái của người ngồi kế bên, đã hình thành ngơ ngẩn.
Cô gái ấy, tựa như người trong tranh, không hề có khuyết điểm mỹ mạo.
Là vì tựa người trong tranh, nên kẻ ngắm tranh lúc này... có chăng chính là không nỡ làm tuột cảm xúc.
Một hồi như vậy, cuối cùng cô giật mình nhận ra, hóa ra mình đang ngắm nhìn người ta thật...
Thật sự... cô gái này cười rất giống em ấy...
"Bác sĩ, chị đang thưởng thức tôi sao?", Trịnh Khởi dừng cười là lúc người kia đang ngẩn ngơ mất tập trung, khi người đó "hoàn hồn" thì ánh mắt nàng đã thay đổi.
Trưởng thành, sâu sắc.
Cũng khiêu khích, ám ảnh.
Đây chính là ánh nhìn muốn câu dẫn đối phương...
Vậy mà...
Tiểu Chu không bối rối cũng không phủ nhận. Cô từ từ thu liễm tầm nhìn, vô thức nhìn lon bia đang cầm trên tay.
Phản ứng hết sức bình tĩnh đó lại có tác dụng ngược với kỳ vọng người đặt ra câu hỏi.
Giá mà chị ấy bối rối...
"Bác sĩ, chị-..."
"Nếu cô còn làm hàng xóm của tôi, đến năm 33 tuổi nhất định vẫn sẽ gặp lại tôi!"
"Sao!?"
Tiểu Chu hơi cười, mà nụ cười này lại là thứ khiến Trịnh Khởi chán ghét.
Nụ cười khó khăn đó....
...nụ cười xấu xí như vậy mà chị cũng tạo ra được sao...?
"Đây là nhà tôi, tôi sẽ luôn ở đây, không đi đâu cả. Là vậy đấy!"
Vị Giáo sư uống nốt lon bia dở dang rồi khẽ thở dài một tiếng.
Cô nhìn lên bầu trời, mây từ lúc nào đã che cả vầng trăng.