Xung quanh vốn yên tĩnh lại trở nên rất ồn ào, hoặc là, cô thực sự đã không còn có thể nghe rõ mọi thứ.
Đứa nhỏ cô yêu thương đang nở nụ cười chạy đến chỗ cô.
Vậy mà chân cô, nó không cử động, chỉ đứng yên mà nhìn.
Là nhìn cặp đôi nam nữ nào đó.
Người đàn ông thì lạ mặt, nhưng người phụ nữ, lại rất quen thuộc...
Trịnh Khởi nhăn nhó nhìn Lã Hứa Lệ mắng nhiếc anh trai mình thậm tệ, giây phút không nhịn nổi, vốn định can dự thì tiếng gọi rất lớn của cô bé Dương Dương vang lên: "A, TIỂU CHU!!!"
Mọi thứ gói gọn gàng trong một khoảng thời gian rất ngắn, đến khi Trịnh Khởi có thể giãn cơ mặt thì lại bắt gặp cái thất thần của vị Giáo sư nọ.
Cả cơ thể người đó như là buôn thõng, ánh mắt kia chính là sợ hãi.
Sợ hãi vào hiện thực.
"Tiểu Chu?"
Dương Dương đã đứng ngay dưới chân cô, nếu cô bé không kéo thân áo gọi, chắc chắn cô không thể quay về thực tại.
Nhìn Dương Dương, cô thẫn thờ.
Thẫn thờ để rồi buộc phải nở một nụ cười miễn cưỡng.
Cô quỳ một chân xuống, xoa đầu tiểu công chúa xinh đẹp của mình: "Đã lâu không gặp, tiểu công chúa!"
Quen nhau sao?
Trịnh Khởi cùng Trịnh Nhất Quân hết sức ngạc nhiên, vì vậy mà ánh mắt lúc này lập tức hướng về phía Lã Hứa Lệ.
Chính là Lã Hứa Lệ lại mang màu cảm xúc y hệt vị Giáo sư kia, điều này khiến Trịnh Khởi mỗi lúc lại càng cảm thấy rối loạn.
Nghi hoặc tột cùng.
"Lã Hứa Lệ, cô và bác sĩ Trương..."
"Đi thôi!"
Cắt ngang câu "hỏi thăm" không mấy thiện cảm của Trịnh Khởi, Lã Hứa Lệ liếc nhìn Trịnh Nhất Quân.
Người đàn ông duy nhất ở đây thực tế lại chẳng hiểu bầu không khí căng thẳng này nguyên nhân từ đâu, vẫn nghĩ là Lệ Lệ vì giận mình lén đưa Dương Dương về Trung Quốc mà hình thành. Bởi vậy khi người anh ta yêu thương mở lời trước lại thấy cảm kích vô cùng.
Trịnh Nhất Quân vui sướng, ôm lấy vai Lã Hứa Lệ rồi giọng nói là hướng Dương Dương bé bỏng: "Dương Dương, trễ rồi chúng ta về khách sạn đã, mai sẽ tới đây sau!"
"Vâng!", Dương Dương ôm lấy cổ Tiểu Chu, coi như câu chúc ngủ ngon, rồi chạy lại phía mẹ và chú Trịnh.
Trịnh Nhất Quân bồng lập tức Dương Dương lên, sau đó anh mỉm cười với vị bác sĩ - bạn của tiểu công chúa – cũng chính là Tiểu Chu, nói: "Mai tôi sẽ đưa Dương Dương qua chỗ cô, rồi chúng ta sẽ chào hỏi đàng hoàng sau. Ngày mai nhất định cô phải về sớm đấy!"
Giáo sư Trương đáp lại nhiệt tình của người đàn ông kia bằng một cái gật nhẹ.
Gia-đình-ba-người-họ lên chiếc xe đắt tiền rồi rời khỏi, trong sự bất lực của một phụ nữ.
Trịnh Khởi ngờ vực nhiều thứ. Cùng là phụ nữ, chẳng lẽ nàng ta không thể hiểu ánh mắt kia hai người trao nhau là mang ý gì?
Chính là nàng không thể tin, và cũng không nghĩ có sự trùng hợp nào như vậy.
Trịnh Khởi không dám tin, chỉ hi vọng bản thân vì quá đa nghi mà thôi.
Không thêm thắt chút gì nữa.
"Bác sĩ, chị...", Trịnh Khởi lựa chọn lên tiếng trước dù rằng nàng cũng chẳng biết phải nói gì lúc này.
May mắn thay Tiểu Chu đã mở một câu cắt ngang. Là một câu hỏi.
"Vậy người phụ nữ cô nói có suy nghĩ giống tôi về bức tranh nọ, người cô không ưa nhưng sắp cưới anh trai cô, là cô ấy sao?", Giáo sư Trương nuốt khan một tiếng khó khăn, nhưng tông giọng lại ôn hòa và ổn định.
Không nóng giận, không thảm thiết,... chất giọng đó ngược lại với màu cảm xúc bao phủ xung quanh người phụ nữ này.
Cái bình tĩnh đáng sợ, nếu như vậy, không phải nó chuyển biến quá nhanh chóng hay sao?
"V...Vâng!", Trịnh Khởi run giọng đáp.
Nàng chưa từng hình dung ra nếu thế giới sụp đổ sẽ như nào.
Nàng cũng chưa từng cảm nhận được nỗi đau vô cùng tận sẽ ra sao.
Nhưng,...
Khi nhìn vào đôi mắt người này, nàng vô tình thấy rõ tất cả.
Không phải chưa từng khóc nhưng cái buồn có thể rơi lệ đâu thấm thía gì so với nỗi buồn nghẹn ứ ở cuống họng, đến nước mắt cũng chẳng thể nhỏ xuống.
Không phải chưa từng bị thương nhưng thương tích ấy dù thế nào cũng lành, nó đâu có nghĩa lý gì với vết thương lòng đây?
Người vì yêu mà khổ, vì yêu mà đau... đã đành...
Nếu là vậy, sao người đối diện lại khiến nàng mang cảm giác, rằng người đó nghĩ bản thân còn chẳng có tư cách buồn, chẳng có tư cách đau...???
Dày vò,
Bị dày vò,
Tự dày vò,
Người đó dù thế nào cũng đang cố gắng gánh chịu.
Vì sao?
Cớ gì phải như vậy?
"Anh trai cô là người tốt, đúng không?"
Người đó, đang chấp nhận. Chấp nhận sự thật.
Trịnh Khởi tối sầm mọi giác quan, xung quanh cũng vì vậy mà tưởng chừng rất tăm tối.
Chính vì vậy, nàng mới nhìn ra ánh nến trước mặt.
Không giống mặt trời, không phải vầng trăng, cũng chẳng phải ánh sao... những thứ ánh sáng đẹp đẽ đó, vĩnh hằng đó, trước thật phù hợp, nay lại không thể gắn vào.
Chỉ là ánh nến, nhỏ bé, có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào.
Người Trịnh Khởi vốn ái mộ, tức khắc giờ đây đã trở thành người khiến nàng muốn khắc cốt ghi tâm.
Người làm nàng thực sự rung động.
Người khiến nàng cảm thấy không chỉ muốn được bao bọc, mà còn mang mong muốn che chở người ta.
Đó không phải là điều tất lẽ dĩ ngẫu của tình cảm cùng dấu, tình cảm của một phụ nữ dành cho một phụ nữ hay sao?
Trịnh Khởi hiện tại, thực ra mới đang trưởng thành.
"Anh Quân rất tốt!"
Tiểu Chu khoát tay, cô trầm ngâm rất lâu sau câu trả lời của Trịnh Khởi.
Cô nhớ lại những gì đã qua, cũng nhớ lại những khó hiểu mình luôn cố tìm tòi.
Khi nãy không phải câu trả lời khiến cô mỉm cười, nhưng nó chính là đáp án đúng cho mọi việc.
Kết thúc cho mọi chuyện, chính là tiếng thở dài buồn đến tột cùng.
"Vậy thì tốt rồi!"
Người nào đó thực sự đã chấp nhận.
"Bác sĩ, trưa mai tôi muốn ăn Pizza!"
Trịnh Khởi không muốn giữ mãi thứ đau buồn này xung quanh người nàng yêu, lập tức đổi chủ đề.
Không thể để bác sĩ mãi nhớ về chị ta...
Chỉ là nghĩ tới cũng không được!
"Cô không thấy tôi rất bận sao?"
"Tôi sẽ thanh toán!"
"Đó không phải vấn đề, tôi rất bận! Mà sao cô cứ bám theo tôi vậy? Dùng bữa với cô chỉ tốn thời gian của tôi mà thôi, tôi sẽ kh-..."
"Vậy tôi sẽ qua bệnh viện!"
"... Mai tôi trả!!!! Đừng có đến bệnh viện nữa!!!!"