Việc gần một năm luôn khó ngủ và việc không thể ngủ là hai chuyện chẳng giống nhau.
Giá mà mình không xuất hiện!
Nàng cắn chặt môi, nghĩ đến giây phút đứng trước mặt người đó, lại là khi đang ở chung chỗ với Trịnh Nhất Quân, tim nàng một lần nữa muốn bị xé toạc.
Nếu không xuất hiện, đã không có cảnh tượng ấy!
Hàng lông mày thật đẹp mỗi lúc một sát nhau, đến mức không thể sát hơn được nữa.
Người đó, ánh mắt khi ấy thật tăm tối.
Rõ ràng nhất là cả cơ thể cô đã buông thõng tuyệt vọng.
Nếu nàng không dày vò người ta trong đau khổ suốt một thời gian dài, lần xuất hiện sau gần một năm xa cách lại như một mũi giáo khác găm vào người người đó, liệu nàng có đau khổ như bây giờ?
Mà, đâu quan trọng, nàng vẫn luôn sống trong đau khổ mà thôi...
Ngày ra đi, Lã Hứa Lệ toàn phần đều hiểu, người ấy thực sự rất si tình.
Ngày trở về, nàng biết mình đúng.
Phải rồi, khi thấy căn nhà ấy, nàng đã muốn vui mừng. Nhưng... nàng không xứng đáng!
Cái chết lặng của vị Giáo sư đó biến mất, nhưng, vị Giáo sư lại không hề đuổi theo bước đi của nàng.
Tiểu Chu bồng bột, nóng giận, thẳng thắn.... thực sự đã không còn.
Thậm chí, Lã Hứa Lệ còn nhận ra được sự bình tĩnh.
Phi thường bình tĩnh.
Người ở lại thực sự trưởng thành.
Vừa muốn nói ba tiếng "thật yên tâm", nhưng rồi lại không thể thốt ra dù chỉ ở trong suy nghĩ. Nàng sợ nếu thốt ra, nàng sẽ bật khóc.
"Thật yên tâm" cũng đồng nghĩa với việc chính nàng đã chấp nhận để người đó đưa mình vào quá khứ.
Con người vẫn luôn thật ích kỉ.
Sau cùng Lã Hứa Lệ cũng chỉ là một con người mà thôi.
Mình... quá ích kỉ!
Nuốt mọi thứ vào trong, đêm nay, ba người không thể chợp mắt...
*-*-*-*-*
"Tôi là Trịnh Nhất Quân, anh trai của Tiểu Khởi. Rất vui được gặp cô, Giáo sư Trương!", người đàn ông đó đúng là ra dáng con nhà quyền quý, cử chỉ hay dáng dấp thật sự không hề tầm thường.
Được mời một tách Café vào sáng Chủ Nhật như này rất khó để từ chối, huống gì...
"Tiểu Chu, Dương Dương muốn đi chơi!!!!!!!"
Huống gì có thêm một Dương Dương bé nhỏ tại nơi này!?
Kể cả quá bận bịu cũng không thể phớt lờ tiểu công chúa đáng yêu của cô được. Thở dài trong lòng, Tiểu Chu sau cùng liền nở nụ cười thật tươi hướng Dương Dương kèm theo cái vỗ nhẹ vào đầu cô bé, rồi lại nhìn sang phía Trịnh Nhất Quân: "Tôi là Trương La Chu, bác sĩ ngoại khoa, hiện công tác tại bệnh viện Lã Kiện!"
Với Trịnh Nhất Quân, nếu có nghề nghiệp nào anh tôn trọng nhất thì chính là nghề bác sĩ, mà cụ thể hơn là các bác sĩ ngoại khoa. Đó là một công việc áp lực triệt để, luôn phải đối diện với rủi ro, và cũng phải là một người thực sự tài giỏi.
Hơn nữa sự tôn trọng của anh ta còn đến từ một việc cá nhân khác.
"Tôi đã nghe Tiểu Khởi nói rất nhiều về cô qua điện thoại. Con bé một mình ở đây, có cô làm bạn thật yên tâm. Tôi thực sự cũng bớt lo lắng phần nào."
Nhắc đến Trịnh Khởi, Tiểu Chu giật giật ở đuôi mắt.
Cô liếc sang trái, biểu cảm hiện tại là không mấy tốt lắm mặc dù người kia bộc lộ ra sự rất-thân-thiết bằng chính nụ cười rạng rỡ của mình.
"Sao cô lại ở đây?", Tiểu Chu càu nhàu.
"Anh Quân gọi tôi đi cùng. Anh trai tôi mà, bác sĩ hỏi gì kì lạ ghê nga~~~"
Cái vẻ mặt thản nhiên của Trịnh Khởi càng làm cô muốn phát hỏa. Nuốt bực dọc vào trong, giọng vẫn rất kìm nén để không dọa sợ Dương Dương bé nhỏ: "Hôm trước cô ba hoa gì về triển lãm cuối tuần nên lôi tôi đi mua đồ, giờ lại ngồi đây và nói tôi kì lạ sao?"
"À, cái đó... kệ đi, ở đây vui hơn mà!!!", Trịnh Khởi nhún vai.
"Cô!!!!!!"
"Hahahaha!!! Được rồi hai người đẹp!", Trịnh Nhất Quân bật cười thích thú, đồng thời lên tiếng để dừng trận khẩu chiến lại ngay trước khi... "có đổ máu".
Anh đưa mắt tới cả hai người phụ nữ đối diện, gật gù: "Có vẻ mối quan hệ hai người rất thân thiết!"
"Không hề!" | "Đúng rồi ạ!" (Đồng thanh)
Dứt lời, hai cặp mắt một lém lỉnh, một nóng nảy nhìn nhau.
"Hahaha... Đúng là thú vị mà...", Trịnh Nhất Quân vốn đang yên tâm lại càng yên tâm hơn khi rõ ràng Trịnh Khởi có một người bạn thân thiết tới vậy ở Trung Quốc.
Rrrrrrrrrr
Trịnh Nhất Quân môi vẫn là nụ cười, mở điện thoại, thao tác anh nhanh nhẹn vì người gửi tin nhắn là vợ sắp cưới của mình.
Là lần đầu tiên anh được người phụ nữ đó chủ động liên lạc, bất kể là nhắn tin hay gọi điện.
Thực sự đang rất vui lại càng vui hơn.
"---Tôi sẽ về trước, để Dương Dương chơi thêm 1-2 ngày rồi đưa con bé về an toàn!---"
Môi Trịnh Nhất Quân là một nụ cười dịu dàng.
"---Anh biết rồi! Đi về an toàn đấy, bà Trịnh!---"
Trịnh Nhất Quân hướng Dương Dương, rồi lại nhìn về phía hai người vẫn không ngừng được miệng nãy giờ. Anh đánh một tiếng ho nhẹ, âm lượng đủ lớn, giọng cũng rất ra dáng mẫu mực: "Vậy Giáo sư Trương, tôi ngày hôm nay sẽ chào hỏi một vài đối tác bên này nên Dương Dương tôi muốn giao cho cô quản lý. Vốn biết không nên làm phiền cô nhưng con bé thực sự muốn đi chơi với cô, vì vậy phiền cô chăm sóc nó một ngày. Tôi sẽ về đón con bé vào sau bữa tối!"
Tiểu Chu nâng mày nhìn Trịnh Nhất Quân rồi lại nhìn sang đôi mắt mở to vô cùng dễ thương của Dương Dương.
Cô thở một cái thật dài, thản nhiên đáp: "Tôi không đồng ý!"
"V...Vâng?"
Sau cái kinh ngạc của Trịnh Nhất Quân, cô nở nụ cười, tay lần nữa nâng lên, xoa đầu tiểu công chúa đang vẫn ngơ ngác: "Tôi muốn ở với tiểu công chúa đến khi cô bé trở về Mỹ, anh thấy được chứ!?"
Trịnh Nhất Quân rất ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười. Anh gật đầu đáp ứng: "Được! Tôi sẽ báo cô giờ bay sau. Cảm ơn cô!"
Sao lại cảm ơn tôi? Dù thế nào chính anh cũng giúp tôi gặp lại được thiên thần này mà, tôi phải cảm ơn anh mới đúng...
Nụ cười thật tươi của cô, dần dần trở nên miễn cưỡng cùng dòng suy tư mệt mỏi...