Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao

Chương 1: Hành kinh



Edit: Simi

Năm mười bốn tuổi, tôi từng nghĩ sau này mình sẽ trở thành bác sĩ hoặc là một nhà sinh vật học. Tôi đột ngột nảy ra ý tưởng này không phải là không có nguyên nhân, nhưng cũng chẳng phải vì mục tiêu quang minh chính đại “muốn cống hiến cho nhân loại” hay “hiến thân cho khoa học” gì cả. Thật ra thì chuyện này có vài chỗ hơi khó nói.

Sau khi thi lên cấp ba, tôi nằm lì trong nhà vừa chơi game vừa chuẩn bị bài vở trong sách giáo khoa cấp ba, căng thẳng chờ đợi thêm hai tháng rưỡi nữa, vậy mà kì kinh hoài cũng chẳng thấy đâu. Sinh nhật mười sáu tuổi vừa qua là đã lên trung học, tôi hồi hộp đến mức lúc chơi game cũng chẳng thể nào tập trung nổi, vừa mới qua màn đã bị boss tiêu diệt mất mấy lần.

Lúc ăn cơm, người trong nhà đều nhìn ra tâm trạng của tôi có gì đó sai sai.

“Dạo này con bị sao vậy?” Mẹ cầm dĩa sườn lên bàn rồi ngồi xuống đối diện tôi, ân cần hỏi han, “Lên cấp ba rồi nên trong lòng bị áp lực hả?”

Ba vỗ vai tôi khích lệ: “Đừng sợ, con cứ tin tưởng bản thân xuất sắc là được!”

Tôi thật sự không cảm nhận nổi mùi vị của chén cơm trước mặt, chỉ gật đầu qua loa.

Thời gian trôi qua từng ngày, mà tới ngày kia là khai giảng năm học mới, ba mẹ đi công tác đến ngày đó mới trở về. Rốt cuộc tôi cũng không chịu đựng nổi nữa, tìm thẻ bảo hiểm với sổ khám bệnh của mình trong ngăn tủ rồi tới bệnh viện thành phố khám nội khoa.

“Mời Kiều Thụy số 41 đến phòng khám số ba.”

Loa thông báo lặp lại hai lần, tôi cầm sổ khám bệnh đứng dậy, đi tới trước cửa phòng khám số ba, tôi hít sâu hai cái rồi ngồi xuống ghế đặt đối diện bàn bác sĩ, đưa sổ khám cho vị bác sĩ già thoạt nhìn có vẻ từng trải trước mặt.

“Trong người thấy không khỏe ở đâu?” Bác sĩ không thèm ngẩng đầu dậy mà chỉ xem qua sổ khám, sau đó cầm bút ngoáy ngoáy những con chữ như rồng bay phượng múa lên đơn khám bệnh của tôi.

Mặt của tôi từ từ đỏ rần, khẽ kéo cái ghê dưới mông lên trước, lặng lẽ hỏi bác sĩ: “Con mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa hành kinh thì có bình thường không ạ?”

Bác sĩ dừng bút, mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn tôi, thấy tôi ngại quá nên nhìn đi chỗ khác.

“Ba mẹ con có biết chuyện này không?”

Tôi gãi đầu nói: “Con sợ họ lo lắng nên không dám nói.”

“Phụt!”

Tôi và bác sĩ cùng nhìn về phía cửa ra vào, có một cô gái với mái tóc cột cao đang cúi người, một tay ôm bụng, một tay che kín miệng cười như điên.

Đến tận ngày hôm nay, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng khi đó, tôi hận không thể một đấm đánh chết chính bản thân mình cho rồi.