Thời tiết đã bắt đầu nóng bức. Lý Cẩn Thành vừa tan làm là đã nhảy vội lên xe buýt. Xuống xe buýt, anh lại tức tốc đến trường Trung học Đức Tư. Áo phông đẫm mồ hôi anh cũng không nề hà, vội vàng đứng chờ tại cổng trường trước khi tiết tự học buổi tối kết thúc. Anh mua một chai nước tại cửa hàng tạp hóa cạnh đó, uống một hơi hết nửa chai rồi đi chậm rãi đến góc khuất dưới chân dốc cổng trường Trung học.
Địa điểm theo dõi này không được lộ liễu quá. Dù gì Lý Khinh Diêu cũng đang theo học tại đây. Mặc dù anh đã đồng ý với lời nhờ vả của em gái và điều tra vụ án này giúp cô, nhưng anh không muốn bị em gái nhìn thấy. Thứ nhất là sợ ảnh hưởng đến việc học của cô. Thứ hai là bây giờ vẫn chưa tra ra được gì, anh không muốn đối mặt với những giọt nước mắt của em gái.
Còn nửa năm nữa Lý Cẩn Thành sẽ bước sang tuổi 23, anh mặc áo phông trắng, quần thể thao dài, rộng rãi thoải mái, vai rộng eo thon, cao 1m80, da dẻ trắng trẻo, mái tóc ngắn xõa tung trên trán, trông không khác gì một sinh viên đại học.
Một số nữ sinh ra khỏi cổng trường, nhìn về phía anh suốt, cúi đầu cười e thẹn. Sau một ngày dài làm việc, Lý Cẩn Thành vô cùng mệt mỏi, anh đứng một lúc rồi dứt khoát ngồi xổm xuống, tiếp tục ôm chai nước uống. Lúc này, khí chất lịch lãm và rắn rỏi đã vơi bớt, thay vào đó là khí chất của anh cảnh sát hình sự ngồi xổm gãi chân. Nữ sinh để ý đến anh dần vơi.
Dạo này Lý Khinh Diêu rất chăm chỉ học hành, ngày nào cũng về nhà rất muộn. Lý Cẩn Thành thấy các bạn trong lớp cô đã ra về gần hết rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô. Anh đã từng để ý đến ảnh chụp tập thể của lớp cô.
Đúng lúc này, Hướng Tư Linh xuất hiện.
Giống như những bạn học khác, cô ta mặc đồng phục, buộc tóc gọn gàng, cúi gằm mặt xuống, tóc mái che khuất trán nhưng vẫn không thể nào che được khuôn mặt xinh đẹp đến nao lòng.
Hướng Tư Linh đi men theo con đường, không trò chuyện với bất cứ bạn học nào, cũng không có ai bắt chuyện với cô ta.
Lý Cẩn Thành đứng dậy, vứt chai nước khoáng vào thùng rác, lặng lẽ bám theo cô ta.
Hướng Tư Linh đi đến một góc vắng người liền đứng im không nhúc nhích.
“Hướng Tư Linh.”
Cô ta quay đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Lý Cẩn Thành cố gắng nở một nụ cười chân thành và dịu dàng, “Chào em, anh là cảnh sát của phân cục. Anh muốn hỏi em thêm một vài điều về vụ án của bố em, sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu. Được không?”
Hướng Tư Linh vẫn giữ nét mặt âm u, trong mắt không ánh lên sự mong chờ, cũng không kháng cự. Cô gái mười tám tuổi giống như một cái cây lớp vỏ ngoài mơn mởn nhưng lõi trong đã héo hon. Cảm giác héo hon ấy toát ra từ đôi mắt, khuôn mặt, cho tới từng lỗ chân lông và từng sợi tóc của cô ta.
Cô ta khẽ lắc đầu.
Khi Lý Cẩn Thành còn chưa hiểu ra, thì sau lưng anh đã vang lên tiếng còi xe.
“Hướng Tư Linh.” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên. Lý Cẩn Thành quay đầu lại, nhìn thấy Lý Mỹ Linh bước xuống từ ghế lái của một chiếc xe ô tô màu đen. Tuy Lý Cẩn Thành cũng là cảnh sát xử lý vụ án này, nhưng cũng chỉ là hạng quèn, chạy vặt mà thôi. Những người tiếp xúc trực tiếp với Lý Mỹ Linh đều là cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, cho nên Lý Mỹ Linh không thể nhận ra anh ngay.
Lý Cẩn Thành tức thì cúi đầu, bước vội. Anh nghe thấy Lý Mỹ Linh hỏi: “Cậu ta là ai?” “Hỏi đường.” “Không được nói chuyện với người lạ!” “Vâng.”
Đến con đường đối diện, Lý Cẩn Thành lại ngoái đầu. Lý Mỹ Linh ngồi trở lại xe, còn Hướng Tư Linh mở cửa xe, đang định chui vào. Cô ta dường như cảm nhận được điều gì đó, cũng ngẩng đầu lên, cô ta và Lý Cẩn Thành lại nhìn nhau.
Lý Cẩn Thành không miêu tả được rõ ánh mắt đó như thế nào. Đau khổ, tuyệt vọng, và ẩn chứa hy vọng mong manh.
Nó chỉ vụt qua rồi biến mất, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác của Lý Cẩn Thành. Hướng Tư Lăng cúi đầu, chui vào trong xe.
Và chính ánh mắt đó đã khiến con tim Lý Cẩn Thành chấn động mạnh. Anh không thể miêu tả rõ được đó là cảm giác gì, nhưng anh chàng cảnh sát ngây ngô khi đó cảm thấy mình đã nắm bắt được thứ gì đó.
Anh lại đưa mắt nhìn Lý Mỹ Linh. Bà ta đang lấy một chiếc túi giấy như túi đựng thuốc từ bảng điều khiển, đưa cho Hướng Tư Linh. Hướng Tư Linh nhận lấy, lấy từ trong đó ra một túi nilon nho nhỏ, bên trong quả thật có vài viên thuốc. Hướng Tư Linh nuốt gọn rồi lấy nước từ trong cặp ra uống.
Mắt Lý Cẩn Thành rất tinh, anh nhìn thấy trên túi viết “Phòng khám Viễn An.”
—
Đây là lần đầu tiên Lý Cẩn Thành đến Gia viên Triều Dương. Căn phòng anh và Trần Phổ thuê tuy cũng đã cũ, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với nơi này.
Anh đi theo chỉ dẫn trên điện thoại, tìm được phòng khám Viễn An, ngồi chờ bên ngoài. Cả tuần qua, anh đã thử tất cả mọi cách có thể để tìm ra sơ hở trong vụ án này, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại muốn đến đây. Từ sau khi nhìn thấy ánh mắt của Hướng Tư Lăng khi đứng cạnh xe và túi thuốc đó, anh cứ cảm thấy nếu không đến xem xét thì sẽ không yên lòng. Đây có lẽ là một loại trực giác của cảnh sát hình sự.
Hôm nay anh hoàn thành công việc của mình thì cũng đã bảy, tám giờ tối, anh chưa kịp ăn uống thì đã chạy đến đây. Lý Cẩn Thành mua một suất cơm ở quán cơm rang bên cạnh, vừa ăn từ từ, vừa để mắt đến phòng khám Viễn An gần đó. Anh đẹp trai, trông hiền lành thật thà, nói chuyện với ai cũng ân cần chu đáo. Không lâu sau, bà chủ quán cơm rang liền nhiệt tình kể cho anh nghe đủ thứ chuyện của phòng khám Viễn An.
Lý Cẩn Thành nghe qua cũng thấy không có vấn đề gì, chỉ là một phóng khám bình thường nằm trong khu dân cư.
Nhưng ở đây cách nhà Hướng Tư Linh tận mấy cây số, ở đó chắc chắn cũng có phòng khám tương tự, tại sao mẹ cô ta lại phải chạy đến đây mua thuốc cho cô ta?
Lý Cẩn Thành ăn cơm xong, đêm cũng đã khuya, trong phòng khám chỉ còn lại một hai bệnh nhân. Lý Cẩn Thành đứng dậy bước vào.
Tôn Viễn An vắng mặt, chỉ có một y tá đang dọn dẹp quầy lễ tân, còn có một bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đang ngồi trước bàn làm việc loay hoay với một chồng hồ sơ bệnh án.
Bác sĩ ngẩng đầu, làn da của anh ta hơi ngăm đen, khuôn mặt đoan chính, đôi mắt sáng trong. Anh ta hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Cẩn Thành ngồi xuống trước mặt anh ta, nói: “Bác sĩ, anh khám giúp tôi với. Dạo này tôi thấy hơi nóng trong người.”
“Anh há miệng ra.”
Sau khi khám xong, bác sĩ nói: “Chốc nữa anh ra hiệu thuốc mua một ít Ngưu Hoàng Thượng Thanh Phiến, anh lấy ở phòng khám chúng tôi cũng được, giá cả như nhau. Không cần phải điều trị gì thêm, đừng lãng phí tiền.”
Lý Cẩn Thành nở nụ cười, nói: “Được. Cảm ơn bác sĩ. Xin hỏi bác sĩ tên gì vậy?”
Bác sĩ cũng nhoẻn cười. Anh ta cười lên trông cực kỳ sáng sủa, đượm nét vô tư. Sắc mặt u ám hồi nãy cũng sáng lên. Anh ta nói: “Tôi họ Diệp.”
Lý Cẩn Thành đến chỗ y tá lấy thuốc, thầm nghĩ vị bác sĩ trẻ họ Diệp này cũng tốt bụng đấy chứ.
—
Không giống những bạn nam khác, từ nhỏ đến lớn, Lý Cẩn Thành đều cực kỳ tinh tế, nhạy cảm và thấu hiểu cảm xúc của người khác. Dù gia đình Lý Khinh Diêu đối xử với anh rất tốt, xem anh không khác gì con ruột của mình, nhưng ngày nào anh cũng sống trong cẩn thận và dè dặt, tùy mặt gửi lời đã trở thành thói quen của anh.
Khi đó anh còn nhỏ, vợ chồng bà Viên Linh không nhận ra điều này, chỉ cho rằng anh mất đi chỗ dựa từ nhỏ cho nên vô cùng ngoan ngoãn và biết điều. Khi Lý Cẩn Thành lớn hơn chút nữa, người thân cũng khó mà biết được anh đang suy nghĩ gì trong lòng.
Chỉ là, mỗi khi Lý Khinh Diêu thấy không thoải mái trong người, bố mẹ có thể chưa nhận ra, nhưng Lý Cẩn Thành sẽ là người đầu tiên phát giác. Một anh chàng cao to khỏe mạnh để mặc Lý Khinh Diêu sai sử, không than vãn một lời, chỉ để dỗ cô vui.
Bà Viên Linh đi làm phải chịu ấm ức, cứ đè nén trong lòng không nói ra. Bố Lý không nhận ra, vẫn còn vui tươi hớn hở, thì Lý Cẩn Thành đã pha một tách trà sơ can giải uất cho bà Viên Linh, rồi lại nghĩ cách khơi gợi để bà thổ lộ hết muộn phiền, như vậy cơ thể sẽ nhẹ nhõm hơn.
Còn bố Lý làm nhiệm vụ trở về nhà, vết thương cũ trên vai lại đau nhức. Ông ngồi một mình trong phòng khó nhọc xoa bóp rượu thuốc, Lý Cẩn Thành vẫn là người đầu tiên phát hiện, mát-xa giúp ông rất lâu để giảm đau.
Lý Cẩn Thành cứ như một cái cây, một cái cây tươi tốt, thẳng tắp, cành lá xum xuê nhưng lại thân đơn bóng chiếc. Anh bám rễ vào ngôi nhà thứ hai của cuộc đời mình, cố gắng hấp thu ánh nắng gia đình dành cho anh và cố gắng dùng tán lá còn mỏng manh để che gió chắn mưa giúp họ.
Tuy nhiên, Lý Cẩn Thành chưa bao giờ chia sẻ với những người anh yêu thương về những khó khăn và áp lực anh phải đối mặt. Hỏi anh, lúc nào anh cũng nói rất tốt, tất cả đều ổn, anh lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc khiến ai nhìn cũng thấy rất yên tâm và cảm thấy thân thiết, ấm áp. Ở trưởng cảnh sát, một Lý Cẩn Thành cao ngạo lại bị Trần Phổ áp đảo suốt bốn năm trời, trở thành kẻ đứng thứ hai vạn năm mà mọi người cười chê. Tấm tức trong lòng, nhưng anh không chia sẻ với gia đình. Tuy rằng sau này anh đã xem Trần Phổ quan trọng như người thân. Khi mới vào đơn vị, bị người ta sai sử, làm những việc lặt vặt, anh cũng vô cùng nhiệt tình, không than phiền với gia đình. Khi mắc lỗi trong công việc, bị đội trưởng mắng suýt khóc, anh càng không nói. Lý Khinh Diêu nài nỉ anh điều tra vụ án của Lạc Hoài Tranh, mang đến cho anh áp lực và gánh nặng lớn cỡ nào, anh cũng không hé răng nửa lời.
Lý Cẩn Thành có bề ngoài và nội tâm cực kỳ trái ngược. Bề ngoài anh tích cực, lạc quan và tươi sáng vô cùng, nhưng nội tâm thì lại tinh tế, ẩn nhẫn, cứng cỏi như thép.
Dù có những lúc cảm thấy cô đơn, nhưng phần lớn thời gian anh luôn cảm thấy may mắn và yên lòng.
Vì vậy, sau hai ngày quan sát bên ngoài phòng khám Viễn An, Lý Cẩn Thành nhạy bén nhận ra, Tôn Viễn An chính là một con cáo già, rất giỏi ngụy trang. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của một mình mình, chỉ e rất khó để đột phá. Ngược lại, bác sĩ trẻ tên Diệp Tùng Minh trông thì hơi u sầu, nhưng mỗi khi khám bệnh cho bệnh nhân, anh ta lại cực kỳ kiên nhẫn, dịu dàng, luôn đặt sức khỏe và điều kiện kinh tế của bệnh nhân lên hàng đầu. Lý Cẩn Thành luôn cảm thấy Diệp Tùng Minh đang che giấu gì đó trong lòng, cho nên ngày nào cũng u sầu như vậy. Anh nghĩ, có lẽ mình sẽ khai thác được gì đó từ chỗ Diệp Tùng Minh.
Tối thứ ba, cũng chính là ngày 24 tháng 5, Lý Cẩn Thành tiếp tục theo dõi bên ngoài phòng khám, thấy Tôn Viễn An có việc phải rời khỏi phòng khám, bệnh nhân cũng đã về gần hết, Lý Cẩn Thành đút hai tay vào túi quần, nhanh nhẹn bước lên bậc thềm ngoài phòng khám.
Cửa phòng khám bị đẩy ra, hai thanh niên vụt qua người anh. Một người trắng trẻo, một người cao to. Thanh niên trắng trẻo đó xách một cái túi trong tay, Lý Cẩn Thành liếc mắt nhìn thấy một số loại thuốc, bơm tiêm, bao cao su, còn có băng gạc và cồn i-ốt. Lý Cẩn Thành vô thức nhìn khuôn mặt của hai người họ. Với kinh nghiệm nông cạn của mình, Lý Cẩn Thành phán đoán hai người này không giống người nghiện ma túy, nhưng mắt sưng vù, khuôn mặt bóng nhẫy, có lẽ là thường xuyên thức khuya hoặc sống buông thả.
Lý Cẩn Thành thôi nhìn.
Anh bước vào phòng khám, Diệp Tùng Minh đang ngồi thẫn thờ ở đó.
Lý Cẩn Thành nhanh chóng liếc nhìn hồ sơ bệnh án trước mặt Diệp Tùng Minh, bên trên viết một cái tên: Lý Ngọc. Anh còn nhìn thấy những chữ như tiểu đường.
Lý Cẩn Thành mỉm cười, nói: “Hai chàng trai vừa nãy còn trẻ như vậy mà đã bị tiểu đường rồi à?”
Diệp Tùng Minh cụp mắt, cất hồ sơ bệnh án trên bàn, nói: “Không phải họ. Họ đến lấy thuốc giúp người khác. Rốt cuộc anh có chuyện gì không?”
Lý Cẩn Thành rút một bao thuốc lá ra, đưa một điếu cho Diệp Tùng Minh và cũng châm cho mình một điếu. Bình thường, Lý Cẩn Thành gần như không hút thuốc lá, nhưng đôi khi điều tra vụ án, trong túi của bạn nhất định phải có thuốc lá, dễ dàng bắt chuyện với người ta, đây là chiêu mà cảnh sát lão làng đã dạy anh. Thường ngày Diệp Tùng Minh cũng hiếm khi hút thuốc, nhưng hôm nay trong lòng anh phiền muộn, trong phòng khám cũng không có bệnh nhân nên Diệp Tùng Minh bèn nhận điếu thuốc. Lý Cẩn Thành châm lửa giúp anh ta, nói nhỏ: “Tôi muốn hỏi anh về một người.”
Anh rút điện thoại ra, lướt đến một bức ảnh rõ nét của Hướng Tư Linh, đặt trước mặt Diệp Tùng Minh: “Cô bé này từng đến đây chưa?”
Diệp Tùng Minh cúi đầu nhìn vài giây rồi ngẩng đầu nhìn Lý Cẩn Thành.
…
[Tôi biết giữ lại giấy tờ phẫu thuật phá thai của Hướng Tư Linh cũng chẳng ích gì, cô bé đã tròn mười bốn tuổi, không còn là trẻ con nữa. Đến cả gia đình cô bé cũng không quan tâm, thì ai mà để tâm đây?
Nhưng tôi vẫn nghĩ, biết đâu? Biết đâu một ngày nào đó Hướng Tư Linh lại cần đến thừ này để bảo vệ bản thân thì sao?
Biết đâu nó thật sự có thể thay đổi cuộc đời của ai đó thì sao?
Hôm nay, “biết đâu” mà tôi chờ đợi mòn mỏi, anh ấy thật sự đã xuất hiện.]