Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 163



Hướng Tư Linh tẩu thoát khiến Đinh Quốc Cường nổi cơn thịnh nộ. Lộ Tinh đã bị áp giải về Tương Thành, vụ án của La Hồng Dân cuối cùng cũng sắp được phá giải thì nghi phạm lại trốn thoát ngay trước mặt họ.

Đinh Quốc Cường nhìn hai cảnh sát trẻ tuổi trông như hai con chim cút, nhất thời không giận nổi. Thanh niên người ta đã cố gắng hết sức rồi, ban ngày phải chấp hành nhiệm vụ, đêm đến cũng phải thức trắng. Nếu đổi lại là Đinh Quốc Cường ông xem? Già chân già tay, bảo ông thức dù chỉ một đêm ông cũng không trụ nổi.

Đinh Quốc Cường bất giác nghĩ, nếu hôm qua để Trần Phổ hoặc Phương Hạo canh chừng thì chắc chắn Hướng Tư Linh không tẩu thoát được. Những cảnh sát hình sự lão làng chỉ cần liếc mắt là đã phát hiện ra điểm bất thường. Nào giống như bây giờ, hỏi gì hai thanh niên này cũng mù tịt.

Nhưng ông có thể để Trần Phổ và Phương Hạo không làm gì, chỉ canh chừng Hướng Tư Linh nửa tháng ư? Tối hôm qua hai cánh tay đắc lực này không chợp mắt lấy một phút, tìm được sào huyệt của Lạc Long và Thượng Nhân ở Hắc Lê Phong, còn khám xét xong ngay trong đêm, mang đến đột phá mới cho vụ án.

Suy cho cùng thì vẫn là do không đủ nhân lực.

Nếu tối hôm qua là Lý Khinh Diêu canh chừng tại bệnh viện, chưa chắc Hướng Tư Linh đã trốn thoát được. Tuy Lý Khinh Diêu có thâm niên ít nhất, nhưng lại thông minh và tháo vát. Trước đây, nhiệm vụ nào đội giao, cô bé có khi nào để xảy ra sai sót? Chẳng phải lúc nào cũng hoàn thành vượt mức kỳ vọng còn gì?

Đinh Quốc Cường đã từng chứng kiến, có người làm việc, suốt đời ù ù cạc cạc, cũng cố gắng, cũng chịu khó, nhưng vẫn không mở mang được đầu óc, giậm chân tại chỗ, dù công tác một năm hay công tác mười năm cũng không khác gì. Đinh Quốc Cường cho rằng đây không phải là do đần độn, chỉ số IQ của đa số mọi người không chênh lệch nhiều mà thực chất chỉ là một kiểu lười biếng lẩn trốn rất sâu. Có một kiểu nỗ lực tên là “Bạn trông rất nỗ lực”, bỏ ra thời gian và sức lực, cứ như làm không tốt thì trách nhiệm không phải ở mình, vì dù gì tôi cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Nhưng kiểu người này không có ngày nào ép bản thân tĩnh tâm lại, dốc suy nghĩ đi tìm hiểu vấn đề, thách thức khó khăn, tìm kiếm sự tiến bộ thật sự từ trong đau đớn và đày đọa.

Lý Khinh Diêu thì khác. Cô bé và Trần Phổ là cùng một kiểu người. Từ ngày đầu tiên đặt chân vào nghề này đã dồn hết tâm sức, cố gắng tiến về phía trước. Dù là một công việc đơn giản nhất, cô bé cũng bỏ hết tâm sức, không chỉ đáp ứng những thứ bạn muốn, mà còn mang đến những điều bạn không tưởng tượng nổi. Đây mới là sự nỗ lực thực sự có giá trị và tạo nên thay đổi. Không phải ngẫu nhiên mà Lý Khinh Diêu mới chỉ làm việc được vài tháng đã có thể sánh ngang với những cảnh sát hình sự có thâm niên ba hay năm năm.

Nghĩ tới đây, mạch suy nghĩ của Đinh Quốc Cường bỗng được thắp sáng kêu cái “tách”. Vậy chẳng phải là đang lãng phí nhân lực hay sao? Giai đoạn căng thẳng, với năng lực của Lý Khinh Diêu, cô bé hoàn toàn có thể tự đảm nhận một nhiệm vụ, dẫn theo một gà mờ làm cộng sự. Chứ không phải như bây giờ, suốt ngày theo đuôi Trần Phổ làm trợ thủ, không phát huy được tác dụng lớn.

Chỉ cần liên quan đến công việc của Đội Cảnh sát Hình sự, chuyện gì Đinh Quốc Cường đã quyết, ông sẽ không suy xét đến tình cảm cá nhân. Thế là ông gọi điện cho Trần Phổ ngay lập tức.

Trần Phổ đang lái xe đưa Lý Khinh Diêu trở lại Cục Cảnh sát Thành phố, còn Châu Dương Tân ở lại Hắc Lê Phong.

Anh đeo tai nghe bluetooth, nghe máy: “Thầy ạ.”

“Thông báo với cậu một việc, tôi nghĩ mấy tháng nay cậu dẫn dắt Lý Khinh Diêu cũng được rồi, khá là tốt. Vài hôm nữa tôi sẽ sắp xếp cộng sự cho cô bé, để cô bé tự đảm nhận nhiệm vụ.”

Trần Phổ im lặng.

Đinh Quốc Cường nói đúng, quả thực trình độ cũng khá rồi. Nhưng cũng có nghĩa là…

Anh thở dài khe khẽ, nói: “Vâng, em biết rồi ạ.”

Đinh Quốc Cường mỉm cười hài lòng, đang định cúp máy thì Trần Phổ lại nói: “Nhưng em có hai yêu cầu.”

“Cậu nằm mơ à?”

“Thứ nhất, cô ấy là con gái, thân thủ cũng chỉ tàm tạm thôi. Thầy chọn cho cô ấy một người có thân thủ tốt nhất trong số đám nhóc kia, bổ sung cho nhau.”

“…Cái này thì được.”

“Thứ hai, đây là chuyện cá nhân em cầu khẩn.” Trần Phổ thấy Lý Khinh Diêu nhìn sang, bèn hạ giọng: “Thầy đừng chọn mấy người kia. Thầy ơi, coi như em xin thầy.”

Mặc dù Trần Phổ không nghĩ rằng trong đội Cảnh sát Hình sự có bất cứ ai có thể đào góc tường nhà anh, nhưng chứng kiến bạn gái ngày nào cũng cộng tác với những kẻ theo đuổi cô, cảm giác đó chẳng khác nào thả cừu trên thảo nguyên mênh mông, đỉnh đầu xanh rờn mà không hẳn là xanh. Đến khi đó, chỉ e anh không tài nào yên giấc.

“Cái thằng này! Khá thật đấy! Bảy năm nay chưa bao giờ nhờ vả tôi cái gì, lần này chịu mở lời rồi đấy!”

“Hehe, sau này còn phải nhờ thầy nhiều, thầy hứa rồi đấy nhé.”

Cúp điện thoại, Trần Phổ đón nhận ánh mắt tra hỏi của Lý Khinh Diêu, nhất thời không biết nói gì.

Lý Khinh Diêu đã đoán được đại khái: “Đội trưởng Đinh chọn lại cộng sự cho em à?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Là do chuyện của chúng ta ảnh hưởng không tốt à?”

Trần Phổ mỉm cười, anh xoa đầu cô, nói: “Chuyện chúng mình liên quan quái gì đến người khác. Chính vì em giỏi nên chú ấy quyết định để em dẫn dắt người khác, tự đảm nhận nhiệm vụ. Sau này, em không phải nhân vật phụ nữa mà là nhân vật chính rồi đấy.”

Lý Khinh Diêu nhoẻn cười, nhìn đôi mắt anh, nụ cười cô nhạt dần, cũng không nói gì thêm.

Trong lòng Trần Phổ rất phiền muộn, cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết liên tục xoay vô lăng, động tác mạnh hơn thường ngày, tốc độ lái xe nhanh và cũng cua gấp hơn bình thường. Hai người dường như đều mang nỗi niềm riêng, suốt quãng đường không ai nói với ai câu nào.

Đến dưới lầu Cục Cảnh sát, Trần Phổ quẹo xe, lái thẳng về Gia viên Triều Dương.

Lý Khinh Diêu vẫn giữ im lặng.

Đến dưới lầu, Trần Phổ dường như đã bình tĩnh lại, đỗ xe rất êm, không còn lao nhanh hối hả như trước. Sau đó, anh cúi đầu, một tay vỗ nhẹ lên vô lăng, nói: “Xuống xe.”

Lý Khinh Diêu đóng cửa xe, vừa mới đứng vững thì Trần Phổ đã vòng qua, trong mắt anh ẩn chứa sự oán trách, nhưng động tác lại dứt khoát và mạnh mẽ vô cùng. Anh ôm eo cô, thân hình áp sát vào cửa xe, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.

Ánh nắng chiều thu vẫn còn rất gắt, xuyên qua tán lá, rọi lên khuôn mặt của hai người. Ban ngày, Gia viên Triều Dương vẫn vắng lặng, lác đác vài người ngang qua góc phố, còn có tiếng kêu liên tục của những con mèo hoang. Trần Phổ cao to, cơ thể anh gần như có thể bao trùm trọn vẹn cơ thể cô, anh đè lên người cô và hôn. Một tay anh ôm eo cô, tay kia không biết từ bao giờ đã nắm lấy bàn tay đang buông thõng của cô, mười ngón tay đan vào nhau siết chặt. Anh hôn đắm đuối một lúc lâu mới chịu rời môi. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Trần Tiểu Phổ hôn một người say đắm giữa phố xá thế này, khuôn mặt anh ửng đỏ hiếm thấy. Nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô không buông.

“Em không luyến tiếc chút nào à?” Anh hỏi.

Lý Khinh Diêu hiểu rồi, hóa ra anh đang tủi thân vì chuyện này. Nhưng Lý Khinh Diêu phải nói thế nào đây?

Cô đương nhiên cũng không nỡ xa Trần Phổ. Người ta thường hay nói, vượt khó thì dễ vượt sướng thì khó. Ngần ấy năm một mình cô cũng vượt qua được, nhưng bây giờ cô đã quen mỗi sáng thức dậy, dù không nhìn thấy anh trước cửa nhà thì cũng nhìn thấy anh dưới tầng. Quen cả việc hai người như hình với bóng suốt ngày, thương thảo với nhau mọi việc, trong lòng vô cùng an yên. Cô cũng đã quen trong đêm khuya tĩnh mịch, người cuối cùng chúc cô ngủ ngon luôn là anh.

Từng có Lý Khinh Diêu một thời phải dựa vào các loại thuốc an thần để lấy lại bình tĩnh. Sau đó, cô đã cố gắng hết sức để cai đứt nó.

Ba năm trước, khi quyết định đi tìm Trần Phổ, Trần Phổ chính là liều thuốc mới của cô. Thuở xưa, anh là một người trong trí tưởng tượng, sau này anh đã là một người bằng da bằng thịt. Liều thuốc này làm cô dễ chịu, khiến cô yêu thích đến ngần nào? Từ lúc họ gặp nhau, Trần Phổ gần như trao cho cô mọi thứ cô muốn. Một người đàn ông cứng rắn như vậy mà lại dịu dàng, bao dung vô hạn với chỉ riêng cô.

Hiện tại phải lập tổ cộng tác mới rồi, lẽ nào cô không hiểu điều này có nghĩa gì ư? Có lẽ từ nay về sau, từ sáng tới tối, hàng sa số ngày, hai người sẽ chấp hành nhiệm vụ riêng, không thể gặp mặt nhau. Đối với Lý Khinh Diêu, điều này chẳng khác nào phải cai thuốc thêm một lần nữa. Từ giờ, chỉ trong những giây phút hiếm hoi, cô mới được gặp anh, được ở bên anh, được ngửi mùi hương của anh và nghe giọng nói của anh, nhận được sự động viên sâu sắc trong tâm hồn.

Nhưng Lý Khinh Diêu chính là người như vậy, có rất nhiều điều cô sẽ không bao giờ nói ra một cách dễ dàng. Cô chỉ ôm lấy cổ anh, nở nụ cười ranh mãnh: “Cũng có cái hay chứ. Một ngày không gặp như cách ba thu, đó cũng là trải nghiệm khác mà.”

Trần Phổ bực bội nói: “Anh có điên mới thích trải nghiệm kiểu đấy.”

“Hay em từ chối chú Đinh nhé?” Lý Khinh Diêu lấy lùi làm tiến.

“Không được.” Trần Phổ từ chối không chút do dự.

“Cho nên mới nói Trần Phổ à, người đồng ý với chú Đinh, người đưa ra quyết định này là anh mà.”

Trần Phổ cười khổ, nhìn đăm đăm vào đôi mắt long lanh của cô, cắn nhẹ vào chóp mũi cô để trừng phạt rồi mới buông cô ra.

“Anh tuổi Tuất đấy à.”

Anh kéo tay cô: “Đi thôi, đành chịu. Đơn vị tăng ca, uyên ương đôi ngả.”

“Buông tay ra, lát nữa lại bị người ta nhìn thấy.”

“Vẫn còn xa mà, lúc nào gần đến rồi hẵng buông. Sau này ảnh dùng tinh thần tham gia thi đấu toàn tỉnh để yêu em.”

“?”

“Tranh thủ từng giây từng phút, đột kích toàn diện.”

“Đột cái đầu anh ấy.”