Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 168



DNA của Olivia không trùng khớp với DNA nữ trong vết máu ở căn nhà gỗ. Hơn nữa, theo lời khai của Olivia, dù là Lưu Hoài Tín, Tiền Thành Phong hay những ngày Thượng Nhân và Lạc Long ở lại Hắc Lê Phong, cô ấy đều ở tại nhà Hướng Tư Linh. Camera an ninh trong nhà Hướng Tư Linh và camera an ninh ra vào ở khu chung cư đều chứng minh sự trong sạch của cô ấy.

Bảo mẫu tóc vàng nhà Hướng Tư Linh được loại trừ khỏi diện tình nghi, hướng nghi vấn của cảnh sát đã sai lầm.

Và một nửa sợi tóc vàng cũng được gửi đến phòng thí nghiệm. Kết luận là: Đó là một sợi tóc vàng tự nhiên, thuộc về người Âu Mỹ. Cũng có nghĩa là, sợi tóc vàng này không phải là tóc được làm từ chất liệu nhân tạo, cũng không phải là tóc nhuộm.

Đinh Quốc Cường triệu tập buổi họp phân tích tình hình vụ án lần thứ ba. Buổi họp tập trung vào ba vấn đề chính:

Thứ nhất, về Hướng Tư Linh.

Cho đến nay, vụ án La Hồng Dân đã gọi là ngã ngũ. Hung thủ chính là Hướng Tư Linh, hiện đang tẩu thoát. Ngoài ra, theo điều tra ban đầu của phía cảnh sát, khoảng thời gian Lưu Hoài Tín tử vong, Hướng Tư Linh đang đi công tác ngoại tỉnh, có chứng cứ ngoại phạm xác đáng, hoàn toàn không liên quan đến vụ án này.

Trước đó, bởi vì phát hiện sợi tóc vàng trong căn nhà gỗ nên phía cảnh sát đã nghi ngờ Hướng Tư Lăng là chủ mưu thật sự đứng sau vụ án. Nhưng hiện tại đã chứng thực, bảo mẫu tóc vàng chỉ là trùng hợp, không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy cô ta có liên quan đến vụ án. Việc Hướng Tư Linh tẩu thoát nhiều khả năng là do nhận ra Lộ Tinh sắp xảy ra chuyện nên mới kịp thời chạy trốn.

Tuy nhiên, khi Tiền Thành Phong tử vong, Hướng Tư Linh đã ở cùng với kẻ giết người hàng loạt suốt ba mươi lăm phút, hơn nữa còn che giấu giúp hung thủ, đổ tội cho Lạc Long. Chuyện này vẫn còn tồn đọng nhiều nghi vấn, khiến mối quan hệ giữa cô ta với nhóm ba người phát trực tiếp và kẻ giết người hàng loại khó rõ đầu đuôi.

Về  tóc vàng và DNA nữ trong căn nhà gỗ, các cảnh sát cũng thảo luận sôi nổi, chủ yếu có hai quan điểm:

Một, khi vụ án xảy ra, quả thực có một người phụ nữ tóc vàng có mặt tại hiện trường. Cô ta có phải là sát thủ hay không thì hiện chưa thể chắc chắn.

Hai, hung thủ trong vụ án này rất giỏi ngụy tạo hiện trường giả. Sợi tóc vàng và vết máu nữ đều là do hắn sắp đặt để đánh lạc hướng cảnh sát.

Số người nghiêng về quan điểm thứ hai nhiều hơn. Trần Phổ và Lý Khinh Diêu không đưa ra ý kiến.

Vấn đề thứ hai là thông báo vụ án mới phát sinh có liên quan đến vụ án này.

Vào đêm hôm trước, tại một sơn thôn nhỏ giáp ranh Tương Thành và Quý Châu xảy ra một vụ án đột nhập cướp của và cưỡng hiếp. Sơn thôn đó đất rộng người thưa, chỉ có lác đác vài hộ dân, trên ngọn núi đó chỉ có mỗi gia đình họ Tạ sinh sống. Mười hai giờ đêm, có hai tên tội phạm bịt mặt lẻn vào nhà họ Tạ. Một tên cầm dao, tên kia cầm gậy, cướp đi một số tài sản nhà họ Tạ. Bao gồm hai chiếc điện thoại, một số quần áo ấm, một con dao rựa, hai nghìn tệ tiền mặt, hai sợi dây chuyền vàng, một chiếc nhẫn vàng, một số thức ăn và nước uống. Trong quá trình cướp của, hai tên tội phạm này đã đánh bị thương người chồng, thay phiên nhau cưỡng hiếp người vợ 35 tuổi và cô con gái 14 tuổi, cậu con trai 6 tuổi ăn vài cái tát và bị trói gô. (Truyện được đăng tải tại hyeyangs.wordpress.com)

Kết quả giám định DNA tại hiện trường cho thấy hai tên tội phạm bịt mặt chính là Lạc Long và Thượng Nhân đang bỏ trốn.

Quý Châu khác Tương Thành, nằm trên cao nguyên Vân Quý, núi non trùng điệp, rừng rậm bạt ngàn, địa hình hiểm trở. Tối ngày thứ hai vụ án xảy ra, người thân nhà họ Tạ đến thăm mới phát hiện cả gia đình họ Tạ bị trói chặt, họ lập tức báo cảnh sát. Theo phân tích của cảnh sát Quý Châu, hai tên tội phạm đã trốn vào trong núi sâu, họ đã huy động lực lượng cảnh sát triển khai truy bắt. Do trước đó đã nhận được yêu cầu hỗ trợ điều tra từ phía cảnh sát Tương Thành nên cảnh sát Quý Châu nhanh chóng phản hồi thông tin và đề nghị cảnh sát Tương Thành phái lực lượng cảnh sát am hiểu về hai tên tội phạm này đến tuyến đầu, phối hợp truy bắt.

Tin này vừa được công bố, cả phòng họp đều rơi vào im lặng.

Có lẽ, Lạc Long và Thượng Nhân bị kẻ giết người bí ẩn kia truy sát nên mới phải chạy trốn. Nhưng hai tên này cũng không phải hạng người lương thiện. Một tên tiền án chất chồng, có khuynh hướng bạo lực và phạm tội tình dục, tên còn lại đã ở trong tù hơn hai mươi năm, vốn đã tách khỏi xã hội, không có ý thức pháp luật hiện đại. Đúng là chẳng khác nào thả hồ về rừng.

Đúng lúc này, Châu Dương Tân lên tiếng: “Mọi người nói xem, liệu có phải mục đích của kẻ giết người chính là ép Lạc Long và Thượng Nhân lên Lương Sơn Bạc. Hắn ta biết nếu hai kẻ này bị dồn vào đường cùng thì thế nào cũng phạm tội. Vậy hắn ta có thể mượn tay của cảnh sát để bắt và trừng phạt bọn họ.”

Có người trầm mặc, có người đồng tình.

Song, Lý Khinh Diêu lại phản đối: “Em nghĩ là không. Nếu cắt tay chảy máu đến chết có ý nghĩa đặc biệt với hung thủ, thế thì hắn ta nhất định muốn tự tay giết chết Lạc Long. 100 bước đã đi được 99 bước rồi, không lý nào đến hiện tại hắn ta lại giao phó Lạc Long cho cảnh sát quyết định số phận.”

Châu Dương Tân vỗ bốp vào đầu: “Cũng đúng! Cũng tức là rất có thể kẻ giết người còn đang truy sát họ? Vì vậy, chúng ta không chỉ phải bắt được họ mà còn phải bắt được cả kẻ giết người muốn giết họ! Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn?”

“Đây không còn là án trong án nữa rồi.” Đôi mắt Phương Hạo thâm quầng, anh ấy vừa hút thuốc vừa nói: “Đây là án trong án trong án. Vụ án Hướng Tư Linh là một lớp, vụ án kẻ giết người hàng loạt là một lớp, cái chết của Lý Ngọc năm đó lại là một lớp nữa.”

Mọi người đều nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Được rồi, chuyện thứ ba.” Đinh Quốc Cường nhìn chung quanh một vòng bằng đôi mắt lạnh lùng và nghiêm túc, “Đã điều tra rõ ràng thân phận của Lý Ngọc. Tên thật là Lý Đình Muội, 9 năm trước mất tích tại thôn, 7 năm trước nhóm ba người phát trực tiếp đã tuyên bố cô ấy tử vong. Sau đó không ai còn thấy cô ta nữa.

Hiện tại chỉ biết cô ấy mắc bệnh tiểu đường, còn những thông tin khác đều không rõ ràng. Những đoạn video đó cho thấy, Lý Đình Muội phản ứng khá chậm, có khả năng bị suy giảm trí lực, còn cần phải điều tra rõ ràng. Người này rốt cuộc còn sống hay đã chết? Nếu đã chết, liệu có phải là do biến chứng bệnh tiểu đường từ phát trực tiếp ăn uống gây nên? Vậy thì Tiền Thành Phong và hai người còn lại phải chịu trách nhiệm hình sự về cái chết của cô ấy. Nếu cô ấy còn sống, vậy thì cô ấy đang ở đâu? Người thân, bạn bè, hoặc có phải còn tồn tại người yêu, sở hữu động cơ và khả năng trở thành kẻ giết người IQ cao, trả thù cho cô ấy hay không?”

Mọi người lại trao đổi thêm một lúc.

Mặc dù tình tiết vụ án khá phức tạp và khó hiểu, song các cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm vẫn tiến bước không ngừng trong làn sương mù và đang từng bước tiếp cận sự thật cốt lõi.

Tiếp theo là đội trưởng Đinh nắm bắt phương hướng và phân công nhiệm vụ.

“Đội Một, tiếp tục truy tìm Hướng Tư Linh.” Đội trưởng Đinh nói, “Cô ta là hung thủ giết người đã chắc như đinh đóng cột, lại còn liên quan đến doanh nhân, sở vẫn luôn coi trọng vụ án này. Các cậu xin lệnh truy nã và nhanh chóng bắt cô ta về quy án.” (Truyện được đăng tải tại hyeyangs.wordpress.com)

“Rõ!”

“Trần Phổ, Phương Hạo, hai người dẫn theo chủ lực Đội Hai và Đội Ba đến Quý Châu. Lạc Long và Thượng Nhân là tội phạm của chúng ta, không được để Quý Châu coi thường, nhất định phải do chúng ta bắt về.”

Hai người đồng thanh trả lời: “Rõ.”

Đinh Quốc Cường cân nhắc một hồi, Trần Phổ hỏi: “Vậy manh mối Lưu Đình Muội phải làm thế nào ạ? Hay là em ở lại điều tra rõ ràng manh mối này rồi hẵng đến Quý Châu hội hợp với Phương Hạo?”

Đinh Quốc Cường nhìn anh, lắc đầu: “Không cần cậu. Giống như Châu Dương Tân nói, kẻ giết người có khi cũng đã đến Quý Châu rồi, các cậu không chỉ phải bắt giữ Lạc Long Thượng Nhân mà còn phải chú ý đến kẻ giết người hàng loạt. Nhân lực phải đầy đủ, đừng để mất người giữa chừng làm tôi bẽ mặt. Lý Khinh Diêu, đồng chí ở lại, tôi sẽ cử người từ chỗ khác đến cho đồng chí, đồng chí đi điều tra tình hình của Lưu Đình Muội. Nhất định phải điều tra rõ ràng, biết đâu có thể tìm được manh mối quan trọng xác minh danh tính của hung thủ.”

Lý Khinh Diêu: “Rõ!”