Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 169



Lý Khinh Diêu ngồi ở mép giường, nhìn Trần Phổ sắp xếp hành lý. Ngày mai nhóm cảnh sát này phải đi công tác xa nên Đinh Quốc Cường hiếm khi rủ lòng từ bi, cho phép mọi người tan làm đúng giờ.

Trần Phổ gấp quần áo vuông vắn như miếng đậu phụ, mỗi bộ quần áo đều rộng và dài như nhau, mép gấp hầu như không nhăn nhúm. Từng bộ quần áo được xếp gọn vào trong chiếc vali 20 inch, nhìn vừa thích mắt lại vừa thoải mái. Tủ quần áo nhà Lý Khinh Diêu cũng gọn gàng ngăn nắp, nhưng chắc chắn không thể nào đạt đến độ có thể lấy thước đo giống như anh. Phải công nhận người đàn ông này rất giỏi.

“Lần sau anh xếp luôn tủ quần áo của em được không?” Lý Khinh Diêu trêu anh.

Trần Phổ đang gấp cảnh phục, anh trả lời: “Được chứ. Em định lấy gì trả công anh đây? Anh không lấy tiền đâu.”

Lý Khinh Diêu cười khẩy.

Thực ra Trần Phổ chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay, song nhiệt độ vùng núi Quý Châu thấp, phải mang theo quần áo ấm, cộng thêm cảnh phục, cũng được nửa vali. Anh ngẫm nghĩ, sau đó lại gấp một chiếc khăn tắm khô nhanh bỏ vào trong vali. Điều kiện ở nhà nghỉ vùng núi e rằng rất kém, còn chỗ thì cứ mang theo khăn tắm sạch.

Trần Phổ cúi đầu, Lý Khinh Diêu bắt chéo chân ngồi trên giường, nhìn anh chăm chú. Không biết đang nhìn gì mà trông cô khá hào hứng.

Vali vẫn còn chỗ trống.

Trần Phổ bỗng dưng thấy một cơn ngứa nhẹ chạy dọc qua lồng ngực và cơ liên sườn.

Anh đặt vali lên chiếc bàn cạnh giường để sắp xếp cho tiện. Trần Phổ nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại Lý Khinh Diêu. Anh bước đến, luồn tay vào nách cô, bế bổng cô lên, quay người đặt cô vào trong vali rồi khoanh tay cười tươi: “Đủ rồi.”

Lý Khinh Diêu phì cười.

Biết đùa đấy.

Cơ mà ai sợ ai?

Cô chớp mắt, cuộn mình lại, đặt hai tay sau đầu, dựa vào nắp vali, giọng nũng nịu lạ thường: “Trần Tiểu Phổ, vượt qua sự ngăn trở của chú Đinh, đưa em đi đi. Em không muốn xa anh.”

Trần Phổ:…Trời ạ!

Anh lại nhấc cô lên, đặt đâu bây giờ nhỉ? Suy nghĩ vô liêm sỉ của người đàn ông đã chiếm thế thượng phong, anh nhẹ nhàng ném thẳng cô lên giường.

Chiếc giường này đã mua được mấy năm rồi, ga giường màu xám, lạnh lẽo sạch sẽ, từ trước tới nay chỉ có một mình anh nằm. Giờ phút này, trên giường lại có thêm một cô bạn gái yểu điệu thướt tha, mắt sáng long lanh.

Trần Phổ cúi xuống, chống một tay lên giường, tay kia không kìm được mà giữ chặt lấy cổ chân nhỏ nhắn của cô. Bàn tay anh chỉ cảm thấy mát lạnh và mềm mại. Anh nhìn cô, cười như không cười: “Còn dám trêu anh không?”

Tuy Lý Khinh Diêu không sợ trời cũng chẳng sợ đất, nhưng ánh mắt lúc này của Trần Phổ lại có vẻ nửa đùa nửa thật. Cô hơi chột dạ, vội ngồi bật dậy, “Anh trêu em trước còn gì?”

Song lại không thể ngồi dậy.

Trần Phổ đá hai đôi dép đi, giữ bờ vai cô, đè cô xuống giường.

Lúc này trời đã nhá nhem tối nhưng ánh đèn trong căn phòng lại sáng trưng như ban ngày. Cơ thể người đàn ông vừa nặng vừa rắn chắc, áp chặt lên cơ thể mềm mại của Lý Khinh Diêu. Tuy nhiên, Trần Phổ vẫn còn lương tâm, hai đầu gối hơi nhấc lên, đỡ bớt một phần trọng lượng. Ban đầu, Trần Phổ giữ chặt đôi tay cô, sau đó cô rút tay ra, đầu tiên là sờ cổ anh, kế đó là sờ bả vai anh. Nghĩ đến từng thớ cơ bắp rắn chắc, dẻo dai, ẩn chứa sức bộc phá đang đè lên người mình, Lý Khinh Diêu chỉ cảm thấy mu bàn chân ngứa ngáy cứ như có một đàn kiến đang lẳng lặng bò ngang qua, ngón chân cô bất giác cuộn tròn.

Hôn đắm đuối một lúc, Trần Phổ vẫn cảm thấy chưa đủ. Anh chống nửa người bằng khuỷu tay, cúi đầu nhìn dán vào cô, bàn tay kia men theo vạt áo cô, lần mò vào trong.

Lý Khinh Diêu không từ chối, thậm chí còn không né tránh, cô cũng nhìn thẳng vào đôi mắt anh như vậy.

Trong mắt Trần Phổ chứa chan niềm vui.

Một lát sau, tấm lưng cô hơi cong lên, gò má trắng như ngọc cũng đỏ bừng.

“Đừng sờ nữa mà…”

Bàn tay của người đàn ông thường xuyên cầm súng, lại được huấn luyện thể lực hàng ngày nên có một số chỗ nổi vết chai, lòng bàn tay đầy đặn và ấm áp.

“Vâng, không sờ.” Anh hôn lên khuôn mặt ửng hồng của cô một cách âu yếm.

Quần áo bị vén lên trên.

Chú báo gầy nhặt được hai quả anh đào, thong thả nhấm nháp.

Lý Khinh Diêu đẩy bờ vai anh nhưng không được.

Từ góc độ của Lý Khinh Diêu chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn cũn và vành tai anh, bờ vai rộng lớn đều vùi vào vòng eo cô. Cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo thon. Lý Khinh Diêu không nhìn thấy mặt anh nhưng trong đầu toàn là gương mặt tuấn tú cương nghị của anh.

Chết mất thôi.

Mu bàn chân của cô ngày càng ngứa ngáy, cơn ngứa ấy men theo bắp chân lan dần lên bên trên. Lý Khinh Diêu không nhịn được mà khẽ vặn mình, nhưng bị anh nhận ra và đè chặt bắp chân cô một lần nữa.

Lý Khinh Diêu nhắm mắt, đầu óc xoay mòng mòng. Cô khá hưng phấn, còn có một chút căng thẳng. Nhưng cô không định bảo anh dừng lại.

Ai dè vào ngay thời khắc này, Trần Phổ thình lình thở dài, đầu lưỡi và đôi bàn tay anh rời khỏi cơ thể đã tan thành nước của cô. Anh chỉnh lại quần áo giúp cô, kế đó di chuyển lên trên, tìm bờ môi cô và trao một nụ hôn, nói với giọng khàn đặc: “Cảm ơn em.”

Anh rời khỏi người cô, xuống giường tìm dép. Anh nói: “Anh đi vệ sinh một lát.”

Gương mặt anh cũng đỏ bừng, túp lều nhỏ vẫn còn đang dựng nhưng anh đi rất dứt khoát, quay người đi vào trong nhà tắm, lại còn khóa trái cửa.

Lý Khinh Diêu ngồi dậy, dùng lòng bàn tay sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, nhỏ giọng chửi thề một câu.

Thú thực trước khi đến nhà anh để tiễn biệt, Lý Khinh Diêu chưa từng nghĩ tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì. Cô luôn tin tưởng rằng thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng. Khi tình cảm thật sự sâu đậm, chuyện gì đến ắt sẽ cũng sẽ đến. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng đã bảy năm cô không hẹn hò, cũng không tiếp xúc da thịt với bất kỳ người đàn ông nào. Bỗng chốc phải đối diện “trần trụi” với Trần Tiểu Phổ, cô quả thực sẽ cảm thấy ngượng ngùng và không thoải mái.

Song, cô đá Trần Phổ từ trên giường xuống là một chuyện, Trần Phổ để cô lại trên giường và tự bỏ chạy lại là chuyện khác!

Hành động này cực kỳ quá đáng.

Thế là, Lý Khinh Diêu dứt khoát đứng thẳng dậy, khoanh tay trước ngực, chờ trước cửa nhà tắm. Nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra từ bên trong nhưng máy nước nóng trong bếp lại không kêu. Chứng tỏ có người đang tắm nước lạnh.

Hừ, đàn ông.

Khoảng chừng mười phút sau, Trần Phổ khoan khoái đi ra từ trong phòng tắm, bị Lý Khinh Diêu đá một cái vào bắp chân: “Trần Phổ, ý anh là gì?”

Anh thảng thốt: “Anh làm sao?”

“Sờ xong thì chạy, định ăn chùa phỏng?”

Trần Phổ dở khóc dở cười, lờ mờ hiểu ra. Hồi nãy quả thực anh chạy quá nhanh, thế là vội vội vàng vàng ôm chặt cô nàng đang giận dỗi, vừa thấy buồn cười, vừa thấy tim mình đập thình thịch: “Em…muốn?”

“Muốn cái đầu anh!” Lý Khinh Diêu lại cốc vào đầu anh, “Trần Tiểu Phổ, giỏi nắm bắt đấy. Quả nhiên anh không thích em thật lòng.”

Trần Phổ đau đầu: “Sao lại không thích thật lòng chứ? Nếu anh tiếp tục nữa…” Anh dừng lại, một lát sau mới nói: “Thì hôm nay em đừng hòng về.”

“Hừ, nằm mơ đi.”

Trần Phổ nắm cằm cô, hôn một cái rồi nói: “Thế rốt cuộc ý em là gì? Muốn hay không muốn?”

“Em không muốn.” Lý Khinh Diêu trả lời rất dứt khoát. “Nhưng bây giờ em đang hỏi anh.”

Trần Phổ được khai sáng.

Ý của cô nàng này là cô không muốn, nhưng anh không thể không muốn. Anh không thể làm, nhưng không thể không muốn làm.

Trần Phổ cúi đầu, cười mãi không ngừng. Lý Khinh Diêu cho anh một chưởng anh mới dừng lại, kéo cô đến giữa chân mình, cân nhắc một lát rồi mới nói: “Thực ra anh đã nghĩ kỹ rồi.”