Anh nhìn chung quanh căn phòng cũ kỹ, “Lần đầu tiên không thể nào ở đây được. Khi nào vụ án này kết thúc, nếu em bằng lòng…chúng ta sẽ xin nghỉ phép và ra nước ngoài. Kế hoạch A là đi Maldives, hồi anh mười mấy tuổi từng đến đó hai lần. Có một hòn đảo cực kỳ đẹp với những căn nhà gỗ riêng tư vô cùng. Trước cửa là bãi cát, đi thêm tầm mười mấy mét là biển xanh. Nước biển ở đó trong đến độ nhìn thấy đáy, có rất nhiều san hô và cá đẹp lắm. Đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi lặn. Nếu không xin ra nước ngoài được thì chuyển sang kế hoạch B, đi Tam Á. Biển ở đó cũng ổn, khách sạn có bãi biển riêng, chúng ta có thể nằm ở đó cả ngày, cũng có thể chơi một số trò chơi dưới nước kích thích. Còn nếu thật sự không xin nghỉ phép được, thì kế hoạch C…” Anh hắng giọng, có lẽ là cảm thấy kế hoạch C hơi ngượng ngùng. Anh nói: “Đến căn phòng ở Tinh Nguyệt Loan của anh. Tuy nhiên, anh phải chuẩn bị sắp xếp trước một chút. Tóm lại…”
Anh nâng khuôn mặt cô, “Anh sẽ không làm qua loa, như vậy là không tôn trọng em. Anh muốn dành cho em trải nghiệm hoàn hảo nhất.”
Khi nói, anh thật sự cực kỳ nghiêm túc, dù khi nhắc đến kế hoạch A, Lý Khinh Diêu đã bật cười, nhưng anh vẫn không hề phân tâm, trình bày xong đâu ra đấy. Cả câu nói sến sẩm như “Anh muốn dành cho em trải nghiệm hoàn hảo nhất” anh cũng nói ra với đôi mắt chân thành, pha lẫn một chút cố chấp.
Lần này đến lượt Lý Khinh Diêu được khai sáng.
Cảm giác nghi thức.
Cảm giác nghi thức ăn sâu vào cốt tủy Trần Phổ.
Chẳng trách hôm nay anh ép mình tắt lửa. Trần Tiểu Phổ luôn luôn là người đàn ông theo đuổi giá trị tinh thần hơn là những ham muốn thể xác. Anh mang trong mình sự đơn thuần khó tả và sự lãng mạn khó hiểu. Cậu ấm nhà giàu mang trong mình hơi thở bình dị, bề ngoài sắc sảo lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng lại đấy ắp chủ nghĩa lý tưởng trong sáng cả trong công việc lẫn tình yêu.
Lý Khinh Diêu ôm lấy khuôn mặt anh, hôn một cái rồi nói: “Được, em hoàn toàn đồng ý với kế hoạch của anh.”
Anh mỉm cười, lại giải thích: “Vì vậy không phải anh yếu, cũng không phải anh không muốn. Em biết chưa?”
“Biết rồi biết rồi.”
Dù rằng dừng lại giữa chừng, nhưng lần gần gũi tối hôm nay đã tiến lên một bước so với bình thường nên trong lòng cả hai đều thấy thỏa mãn và hạnh phúc.
Trần Phổ hỏi: “Anh sắp xếp hành lý xong rồi. Tối nay em muốn ăn gì?”
Lý Khinh Diêu không muốn ra ngoài quán ăn ăn cơm, gọi món đợi món lên rồi ăn, quá lãng phí thời gian. Ngày mai Trần Phổ sẽ đi sớm, hễ nghĩ đến chuyện này là cô lại thấy bực bội trong lòng, không muốn phí thời gian còn lại vào việc ăn uống.
“Em muốn ăn bún.” Cô nói, “Quán dưới tầng ấy.”
“Được.” Trần Phổ sao cũng được, gần đây lại lại nạp 1000 tệ, được tặng 200 tệ. Hiện tại còn dư 1247 tệ nên càng thêm hài lòng với quán bún đó.
Hai người giải quyết bữa tối nhanh gọn và đi dạo 40 phút ở gần đó cho tiêu cơm. Hai người cười cười nói nói không ngừng, nói thế nào cũng không hết chuyện để nói. Khi quay lại dưới tầng thì cũng đã gần chín giờ rồi.
Lý Khinh Diêu: “Em lên nhé?” Cô nhìn anh.
Trần Phổ cũng không nỡ xa cô. Nhưng cô bạn gái xuất sắc mình bồi dưỡng, dù không nỡ anh cũng phải giúp cô thăng tiến trong đội cảnh sát hình sự. Anh véo khẽ tay cô: “Hôm nay qua nhà anh nhé? Anh hứa sẽ không làm gì đâu. Em có kề dao vào cổ anh, anh cũng không làm. Chuyện này không phù hợp với kế hoạch của anh. Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”
Lý Khinh Diêu liếc nhìn anh, nhả ra một chữ: “Được.”
Trần Phổ lại cười. Không hổ là Lý Khinh Diêu, chỉ cần cô cũng muốn thì sẽ thẳng thắn dứt khoát, không hề ngại ngùng. Con tim anh cảm thấy ấm áp, anh móc một chiếc chìa khóa đơn từ trong túi ra. Anh cất chiếc chìa khóa này trong túi trước khi xuống tầng.
Anh chìa chiếc chìa khóa ra trước mặt cô, “Từ nay em cứ giữ lấy chiếc chìa khóa này, lát nữa tự mở cửa vào nhà.” Thấy cô im lặng, sợ cô từ chối, anh lại bổ sung thêm một lý do cực kỳ thuyết phục. “Có lẽ anh sẽ đi vắng khoảng nửa tháng, em cũng có thể giúp anh coi sóc nhà cửa.”
Lý Khinh Diêu lúc này mới nhận. “Được.”
“Đi thôi, anh đưa em lên tầng.”
“Không cần đưa em lên đâu.”
“Phải đưa em lên.” Anh ôm lấy cô.
Đến cửa nhà Lý Khinh Diêu, cô giả vờ lườm anh một cái, “Em không mời anh vào nhà uống cà phê đâu.”
“Buổi tối uống cà phê không tốt.” Anh ung dung nói, “Anh pha trà hoa cúc đợi em ở nhà.”
“Thế anh còn không đi à?”
Trần Phổ nghiêng đầu nhoẻn cười, chống một tay lên cửa, nghịch tay nắm cửa một lát, “Em cũng có đồ muốn đưa cho anh phải không?”
Lý Khinh Diêu ngơ ngác, một lát sau mới nhận ra.
Chẳng trách lại đứng đây đợi cô.
Cô hơi buồn cười, “Anh sắp đi Quý Châu, lấy chìa khóa nhà em làm gì? Làm mất thì sao.”
“Anh không làm mất đâu. Anh cất trong ví, nhìn vật nhớ người.”
Lý Khinh Diêu hiểu rồi, cảm giác nghi thức, lại là cảm giác nghi thức chết tiệt. Hành động trao đổi chìa khóa trong lòng người đàn ông này có lẽ là đại biểu cho mối quan hệ càng thêm thân mật.
“Nhưng anh nhất định phải được sự đồng ý của em mới được mở cửa nhà em.” Cô rất tin tưởng vào nhân phẩm của người đàn ông này, dù sao tên đã lên dây cung mà anh còn nới lỏng được dây cung căng cứng nữa là.
“Chắc chắn rồi.”
Lý Khinh Diêu đưa chìa khóa cho anh. Trần Phổ nắm chặt trong lòng bàn tay, xuống tầng với vẻ khoái chí.
Lý Khinh Diêu tắm rửa xong, vẫn mặc bộ quần áo ở nhà bảo thủ đó đến nhà Trần Phổ. Cô gõ cửa hai lần rồi lấy chìa khóa mở cửa.
Trần Phổ đã tắm xong từ lâu, anh cũng thay bộ đồ ngủ chỉnh tề anh mặc khi đến nhà cô lần trước và ngồi trên giường. Lý Khinh Diêu nhìn thấy thì lại buồn cười.
“Ngủ đi.” Anh nói: “Khoảng thời gian gần đây mệt quá.”
“Ừm.”
Anh nằm xuống trước, kéo một góc chăn đắp lên bụng giống như chuẩn bị ngủ. Lý Khinh Diêu nhìn chiếc giường, có lẽ anh thật sự thích màu xám, cả bộ chăn ga gối đệm đều là các tông màu xám đậm nhạt khác nhau. Chỉ có điều hôm nay trên giường có thêm một cái gối.
Lý Khinh Diêu cũng nằm xuống. Cô đặt chiếc bình giữ nhiệt mình mang theo lên tủ đầu giường, đắp chăn kín mít, “Tắt đèn đi.” Trần Phổ nhấn công tắc ở đầu giường.
Rèm cửa cũng được kéo kín, căn phòng tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
Hai người đều im lặng. Nhưng thời gian yên tĩnh chưa được hai phút thì Trần Phổ đã cử động.
Anh quay người lại, ôm chặt cô vào trong lòng, để đầu cô gối lên cánh tay anh, ngực anh áp sát vào lưng cô, hai cơ thể lại kề sát vào nhau, anh tựa đầu vào cổ cô.
“Anh làm gì thế?” Lý Khinh Diêu chỉ chờ đợi giây phút này, “Đã bảo kề dao vào cổ anh anh cũng không chạm vào em cơ mà?”
“Đừng hiểu sai ý anh chứ. Nguyên văn là dù kề dao vào cổ anh, anh cũng không làm chuyện Maldives. Anh nói muốn ôm em ngủ.”
“Hừ.” Nhưng Lý Khinh Diêu cũng nghĩ ôm thế này rất dễ chịu nên không nói gì nữa.
Trần Phổ cũng sợ mình không kiềm chế được. Anh không hôn cô nữa, chỉ ôm cô nằm im.
Nhưng lại qua một lúc lâu…
“Trần Phổ.”
“Ơi?”
“Anh chỉ ôm mà cũng có thể cứng lâu thế à?”
Trần Phổ im lặng.
“Quả là trai tân hai mươi chín tuổi rưỡi.”
Trong bóng tối, anh nắm chặt lấy một tay của cô.
—
Bởi vì tối hôm qua ngủ sớm, nên sáng hôm sau, vừa hơn sáu giờ thì đồng hồ sinh học đã đánh thức Trần Phổ. Anh nhìn cô gái trong lòng mình, tiếp tục giữ nguyên tư thế, nằm im.
Vài phút sau, Lý Khinh Diêu dụi mắt, cũng thức giấc. Cô vẫn còn đang ngái ngủ, bàn tay đó bị Trần Phổ nắm chặt trong lòng bàn tay. Anh hỏi cô: “Còn mỏi tay không em?”
Lý Khinh Diêu lườm anh.
Anh mỉm cười hôn lên trán cô, rõ ràng tối hôm qua khi cơ thể anh rạo rực, anh đã nói rồi. Nhưng sáng hôm nay anh vẫn lặp lại một lần: “Cảm ơn em.”
Tuy nhiên hai kẻ cuồng công việc cần mẫn nhất đều không muốn thức dậy vào lúc này. Vì một khi thức dậy thì sẽ có hàng tá việc phải làm. Làm xong rồi, Trần Phổ sẽ phải đi.
Quấn quýt một lúc lâu, cuối cùng Trần Phổ cũng kề trán vào trán cô, nói: “Lần nào em cũng đưa ra yêu cầu. Lần này anh cũng đưa ra một số yêu cầu. Thứ nhất, phải nhớ anh mỗi ngày. Thứ hai, đừng chỉ chăm chăm làm việc, bớt thức khuya, chăm sóc sức khỏe cho tốt. Thứ ba, không được để tâm đến mấy tên ngốc trong đội muốn theo đuổi em. Thứ tư, chỉ cần không nộp điện thoại, mỗi tối làm việc xong anh sẽ gọi video cho em. Nhỡ phải nộp điện thoại, em phải gửi tin nhắn cho anh, ít nhất là một tin nhắn mỗi ngày. Anh sẽ lưu hết lại, khi nào lấy điện thoại anh sẽ đọc sau.”
(*) Maldives là một quốc gia nhỏ nhất châu Á và nằm trong mười quốc gia nhỏ nhất thế giới với gần 1,200 hòn đảo san hô lớn nhỏ tạo thành ở phía Nam Ấn Độ, thuộc Ấn Độ Dương. Trong số đó, khoảng 200 hòn đảo là có người địa phương sinh sống. Maldives được mệnh danh là thiên đường du lịch của thế giới.
(**) Tam Á được mệnh danh là “Hawaii của Trung Quốc”, là thành phố du lịch biển nổi tiếng nằm ở cực nam đảo Hải Nam. Nơi đây nổi tiếng với những bãi biển cát trắng trải dài, nước biển xanh ngọc bích và khí hậu nhiệt đới ôn hòa.