Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 51



Thời tiết dạo đây hanh khô, không đổ mưa, đất khô cứng, rất khó để lại dấu chân nhưng lớp đất cạnh gốc cây thường khá mềm. Có lẽ khi theo dõi, kẻ đó không để ý nên đã giẫm xuống.

Trong rừng yên ắng. Khi Diêm Dũng ở đây, vì ồn ào nên anh không nhận ra. Giờ cậu ta đã chạy đi rồi, anh có thể nghe rõ cả hơi thở của một người khác.

Trần Phổ ngồi xổm, quay đầu nhìn.

Lý Khinh Diêu đứng sau lưng anh, đeo găng tay và bao bọc giày tương tự, khoanh tay trước ngực cúi đầu nhìn dấu chân kia.

Gió trong rừng thổi nhè nhẹ, hai người một đứng một ngồi bất động. Anh nhìn cô, nhưng trong mắt cô như giấu chiếc thước ngắm di động, hoàn toàn không nhìn anh lấy một lần.

Trần Phổ vỗ đôi tay dính đầy bùn đất, cúi đầu cười, đứng dậy nhường chỗ cho cô, nói: “Lại đây nhìn cho rõ.”

Lý Khinh Diêu không cười, tiến lên một bước theo lời anh. Cô ngồi xuống, dùng cả tay cả chân giống như anh, tiến lại gần quan sát dấu chân, nói: “Kích thước đúng là tương đương với dấu chân dính máu.”

Trần Phổ đứng sau lưng cô bảo “ừ”.

Lý Khinh Diêu đứng dậy, lùi sang một bên. Hai người cách nhau một mét, cứ thế đứng đó đợi Diêm Dũng dẫn người đến.

Trần Phổ mở lời trước: “Tôi nói ban nãy rồi đấy, chúng ta phải đặt mình vào vị trí người khác, tái diễn lại vụ án ở trong đầu, sắp xếp lại tất cả chi tiết logic, em nghe thấy rồi chứ?”

Cô cũng “ừ” một tiếng.

“Thế em…nói thử xem?” Anh lập tức bổ sung thêm một câu giải thích: “Người mới đều phải luyện tập và suy nghĩ nhiều như vậy. Một cảnh sát giỏi ngay khi đến hiện trường, trong đầu sẽ tự động hiện ra hình ảnh vụ án.”

Lý Khinh Diêu cụp mắt, vừa cẩn thận phủi lá cây và bùn đất trên găng tay, vừa đáp: “Trước khi gây án, hung thủ chắc chắn đã đến đây nhiều lần, tìm hiểu thói quen sinh hoạt, thân phận và tài lực của chủ nhân biệt thự, nắm rõ vị trí của camera an ninh và đường mạng. Vậy nên, chúng ta không chỉ phải kiểm tra camera an ninh hôm xảy ra vụ án, mà còn phải kiểm tra camera an ninh mười ngày trước đó.

Vụ án chắc chắn xảy ra vào nửa đêm, nạn nhân và những người xung quanh đều ngủ say.

Đầu tiên, hung thủ phá hỏng đường mạng bên ngoài, khiến camera an ninh không hoạt động, sau đó phá cửa sổ tầng một. Thông thường, khi hắn ta đột nhập từ bên ngoài, dưới đế giày nhất định sẽ bám đầy vết bùn đất cát đá, nhưng chúng ta không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì. Cho nên, hắn ta đã cởi giày hoặc mạng bao bọc giày.

Hắn ta vào trong bếp tìm hung khí trước, rồi đi thẳng lên phòng ngủ chính, dùng dây trói khống chế nạn nhân, động tác phải nhẹ nhàng để không đánh thức nạn nhân, chuyện này khá đơn giản. Sau đó, hắn ta đánh thức nạn nhân, kề dao găm vào cổ và hành hung nạn nhân, hỏi mật khẩu két sắt. Rất có thể trong lúc này, hắn ta đã đâm nạn nhân một hai nhát, khiến nạn nhân không thể kêu cứu.

Sau khi biết được mật khẩu, hắn ta mở két sắt, lấy tài sản, sau đó giết chết nạn nhân. Hắn ta đâm nạn nhân tổng cộng sáu nhát, nhát nông nhát sâu, góc độ khác nhau, chứng tỏ hắn ta không quen giết người.

Dựa vào lượng máu chảy tại hiện trường và góc độ vết thương, hung thủ phải dính rất nhiều máu trên người. Nhưng chúng ta lại không tìm thấy vết máu nhỏ giọt nào ở những địa điểm khác ngoại trừ mép giường phòng ngủ chính. Cho nên, sau khi giết người, hung thủ đã thay quần áo kỹ càng rồi mới mang theo tài sản xuống tầng tẩu thoát. Chắc chắn hắn ta còn mang theo túi.

Hắn ta đứng cạnh cửa sổ, cởi bao bọc giày dính máu ra, vậy nên mới có hai vũng máu nhỏ cạnh bức tường. Cả căn nhà không có dấu tay hay dấu vân tay dính máu, hung thủ chắc chắn đã đeo găng tay.

Vì vậy đây là một hung thủ có kế hoạch tinh vi, tỉ mỉ, khả năng phản trinh sát cực kỳ cao, ra tay tàn độc. Ngay từ đầu hắn ta đã không định tha cho nạn nhân.”

Trần Phổ nhướng mày nhìn cô. Vụ án hiện trông khá đơn giản, nhưng đối với một người mới, có thể suy nghĩ đến mọi khía cạnh, phân tích tỉ mỉ kỹ càng trong thời gian ngắn quả là hiếm thấy. Nhưng mà, Lý Khinh Diêu là một người thông minh, nên cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Trần Phổ ho khan, vừa định nhân cơ hội này khen cô mấy câu thì Lý Khinh Diêu đã quay người lại, lạnh nhạt nói: “Đội trưởng Trần, không còn việc gì nữa thì em đi làm việc khác đây.”

Lúc này, Diêm Dũng cũng dẫn nhân viên chụp ảnh đến. Trần Phổ nhìn theo bóng Lý Khinh Diêu rồi quay người nói chuyện với họ.



Không lâu sau, người thân nạn nhân đã tới.

Theo lời dì giúp việc, trước đây bà ấy thường đến dọn dẹp định kỳ mỗi tuần một lần, hoặc là khi ông La Hồng Dân đến biệt thự, cần người làm theo giờ thì bà ấy sẽ đến. Đôi khi bà La sẽ dẫn người giúp việc trong nhà ở thành phố đến nấu cơm dọn vệ sinh.

Sáng nay, dì giúp việc đến biệt thự, dọn dẹp trong sân một lúc lâu. Bà ấy vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thối từ trên tầng bay xuống, bà ấy vừa lên tầng tìm thì đã hoảng hồn. Dì giúp việc rất am hiểu pháp luật, nên gọi điện báo cảnh sát trước rồi gọi cho bà La nhưng bà La không nghe điện thoại. Dì giúp việc lại gọi điện cho con gái họ, lúc này mới thông báo được cho người thân.

Lúc này, Trần Phổ đã quay lại phòng ngủ chính tầng hai kiểm tra, nghe nói người thân nạn nhân đang ở phòng khách, anh tháo găng tay, suy nghĩ rồi nói: “Người thân nạn nhân đều là nữ, Lý Khinh Diêu đi cùng tôi.”

Lý Khinh Diêu đáp “vâng”, cũng tháo găng tay theo anh xuống tầng dưới.

Ngoài một cảnh sát đi cùng, còn có ba người đang đứng trong phòng khách, hai nữ một nam. Hai người phụ nữ đều đang khóc, còn người nam thì im lặng đứng cạnh, không an ủi cũng không đến gần.

Thấy có người đi xuống, ba người đều ngẩng đầu nhìn.

Nhìn thấy Hướng Tư Linh với đôi mắt đỏ hoe tội nghiệp, Lý Khinh Diêu sững sờ.

Cô nhìn người phụ nữ trung niên ăn vận đẹp đẽ đứng cạnh Hướng Tư Linh, mặc dù đã khác xa hồi ấy nhưng Lý Khinh Diêu vẫn nhận ra ngay lập tức. Bà ta chính là Lý Mỹ Linh, mẹ Hướng Tư Linh, cũng là người phụ nữ tố cáo Lạc Hoài Tranh giết người hồi đó.

Còn Lạc Hoài Tranh mặc áo sơ mi xám, quần Tây đen, dáng cao gầy mảnh khảnh, cũng đang đứng dưới tầng. Anh một tay đút túi quần, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Khinh Diêu ngay, ánh mắt sâu thăm thẳm khẽ chuyển động.

Cảnh sát nói: “Hai vị này là Lý Mỹ Linh vợ của nạn nhân, và con gái Hướng Tư Linh. Anh này là Lạc Hoài Tranh, bạn của Hướng Tư Linh, đi cùng cô ấy đến đây.”

Nếu lúc trước Trần Phổ vẫn chưa nhớ ra mình đã gặp La Hồng Dân ở đâu, thì khi gương mặt nổi bật của Lạc Hoài Tranh và Hướng Tư Linh lọt vào tầm mắt, anh liền nhớ ra ngay.

Ảnh của Lạc Hoài Tranh và Hướng Tư Linh vẫn còn nằm trong thùng đựng tài liệu của anh.

La Hồng Dân cũng nằm trong đó.

Chỉ là hồi đó La Hồng Dân không liên quan đến vụ án của Lạc Hoài Tranh và cũng không quan trọng. Ông ta chỉ là một nhân vật gián tiếp bên lề được anh tiện tay thu thập, anh không có ấn tượng sâu nên không thể nhận ra ngay lập tức. 

Căn nhà gia đình ba người họ Hướng thuê năm đó là nhà của La Hồng Dân. Khi đó ông ta đứng tên hơn năm mươi căn nhà, phần lớn đều cho thuê. Nhà họ Hướng chỉ là một trong những hộ thuê bình thường nhất.

Hiện giờ đã bảy năm trôi qua, hóa ra người đàn ông giàu có này đã cưới góa phụ Lý Mỹ Linh, trở thành bố dượng của Hướng Tư Linh.

Trần Phổ nhìn Lý Khinh Diêu, thấy cô đứng như trời trồng trên cầu thang, anh nói nhỏ: “Theo tôi.” Sau đó anh mang theo vẻ mặt nặng nề, bước tới nói với họ: “Tôi là Trần Phổ, cảnh sát phụ trách điều tra vụ án lần này, xin chia buồn cùng gia đình.”

—Hết chương 51—

(*) Note: Mọi thứ bắt nguồn ngay từ vụ án của Lạc Hoài Tranh, mình nghĩ có lẽ Lưu Hoài Tín cũng là một trong số những người liên quan tới vụ án này, nhưng tới giờ vẫn chưa rõ. Độc giả bên đấy đang suy đoán có lẽ mẹ Hướng Tư Linh có gian tình với La Hồng Dân nên đã giết chết bố Hướng và đổ tội cho Lạc Hoài Tranh. Nói chung mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu nữa.