Cảnh sát nhanh chóng nhận được thông tin cơ bản về nạn nhân: La Hồng Dân, nam, 55 tuổi, quê Tương Thành, ông ta là pháp nhân kiêm tổng giám đốc tập đoàn Hoa Dự. Tập đoàn Hoa Dự do một tay La Hồng Dân sáng lập, chuyên về giáo dục trực tuyến cho trẻ em và cũng đầu tư một số bất động sản, doanh thu hàng năm hơn bốn trăm triệu.
Mảnh đất nông thôn này là mẹ La Hồng Dân đứng tên lúc sinh thời. Sau khi mẹ ông ta qua đời, không hiểu vì lý do gì mà mảnh đất này không được thu hồi. Tám chín năm trước, La Hồng Dân đã tự xây biệt thự ở đây. Theo lời người giúp việc, La Hồng Dân thường đến đây một hai lần mỗi tuần, câu cá trồng cây, tận hưởng lạc thú nhà nông và ngủ lại đây. Đôi khi vợ La Hồng Dân và con gái của bọn họ cũng tới đây.
Theo phán đoán sơ bộ của Pháp y, La Hồng Dân đã chết được khoảng một tuần, hung thủ đã đâm tổng cộng sáu nhát dao. Cảnh sát đã tìm thấy hung khí, chính là con dao phay Nhật vứt trên sàn nhà cạnh giường. Trong bếp còn một bộ dao cùng loại, chỉ thiếu mỗi con dao này. Có thể phán đoán hung thủ sử dụng hung khí có sẵn tại hiện trường.
Ngoài vết thương chí mạng ở ngực, trên cổ nạn nhân còn có một vết cắt bằng hung khí sắc bén nhưng không sâu. Sau khi so sánh, vết thương này cũng do cùng một con dao phay Nhật gây ra. Trên mặt nạn nhân có nhiều vết bầm tím, có khả năng từng bị hành hung trước khi chết.
Nghe pháp y nói xong, hai hàng lông mày đen nhánh của Trần Phổ lại cau lại, nói: “Không hợp lý.”
Phương Giai: “Không hợp lý ở đâu?”
Hai tay già đời bọn họ vừa thảo luận là các cảnh sát khác đều dỏng tai lắng nghe. Lý Khinh Diêu đang ngồi trước két kiểm tra cũng quay đầu nhìn.
Hôm nay Trần Phổ mặc áo phông đen, quần bò màu xanh đậm. Những người đàn ông dáng người bình thường mặc quần bò nhìn vào sẽ chỉ thấy căng chặt và cứng nhắc. Nhưng chân Trần Phổ dài, mặc quần bò trông khá thoải mái, càng khiến vòng eo thon gọn hơn. Vóc dáng thì đẹp mà mặt cứ nghiêm túc y như cán bộ lão thành, anh nói: “Người bình thường thì không nói. Ông chủ một tập đoàn mất tích một tuần mà không ai nhận ra. Cuối cùng phải nhờ người giúp việc dọn vệ sinh định kỳ báo cảnh sát, anh thấy có hợp lý không? Trong này chắc chắn có uẩn khúc.”
Anh không nói, nếu đổi lại là anh hai anh, nắm giữ quyền hành trong tập đoàn, chỉ cần một ngày không thấy người đâu ít nhất ban lãnh đạo tập đoàn cũng phải nháo nhào cả lên. Thảo nào Trần Phổ lại nhạy cảm với điều này hơn người khác.
Mọi người thi nhau gật đầu.
Rất nhanh đã có kết quả khám nghiệm hiện trường:
Một cửa sổ phía Đông phòng khách tầng một bị ai đó phá chốt cửa, không khóa lại được.
Có rất nhiều dấu chân dính máu trên sàn nhà cạnh giường phòng ngủ chính và phòng treo đồ. Trên két sắt cũng dính vài vết máu và cảnh sát cũng thu thập được dấu vân tay của ba người trên đó.
Một chuỗi dấu chân dính máu đi ra phòng ngủ chính tầng hai, xuống cầu thang, đến cửa sổ tầng một. Sàn nhà cạnh tường có hai vũng máu nhỏ, trên bệ cửa sổ cũng có vài giọt máu. Nhưng không có vết máu nào bên ngoài. Cảnh sát phán đoán sơ bộ chủ nhân của dấu chân dính máu cỡ giày 41, còn nạn nhân cỡ giày 43.
Mặt đất xung quanh căn nhà đều đã được tôi cứng, một hai ngày trước và sau khi nạn nhân tử vong, thời tiết nắng ráo, mặt đất khô ráo nên không để lại dấu chân.
Trong sân được lắp rất nhiều camera an nình, nhưng vì biệt thự này cách khá xa những ngôi nhà khác trong thôn, dây mạng được kéo riêng và đã bị ai đó cắt đứt. Còn về camera an ninh trên các tuyến đường xung quanh căn biệt thự phải cần thời gian kiểm tra.
Lý Khinh Diêu ngồi xổm bên cánh cửa sổ tầng một bị cạy mở, quan sát vết máu trên mặt đất. Lúc cô đứng dậy, nhìn thấy Trần Phổ một mình đi lên sườn đồi bên hồng nhà, vào trong rừng.
Lý Khinh Diêu kéo Diêm Dũng đang ghi chép bên cạnh, dẩu môi hỏi: “Trần Phổ đi đâu vậy?”
Diêm Dũng thông minh lập tức nói: “Sếp chắc chắn đã có ý tưởng mới, ở đây cũng khám nghiệm gần xong rồi, chúng ta đi theo xem sao?”
Lý Khinh Diêu gật đầu: “Được, cậu muốn đi thế tớ đi cùng cậu vậy.”
Hai người lần theo đường Trần Phổ đi, cũng tiến vào khu rừng đó.
Trần Phổ đang ngồi xổm giữa những cây ăn quả thấp, quan sát tình hình trên mặt đất, giọng Diêm Dũng vang lên sau lưng anh: “Sếp, anh đang tìm gì vậy?”
Trần Phổ không ngẩng đầu, nói: “Vết thương trên người nạn nhân khá kỳ lạ, cậu nói cho tôi nghe thử.”
Diêm Dũng không ngờ mình chỉ đến góp vui thôi mà còn bị hỏi bài, mặt lập tức đen như đít nồi.
Trong đầu cậu ta cố gắng nhớ lại tình trạng nạn nhân. Nguyên nhân tử vong rõ như ban ngày, sự thật rõ ràng, không có gì kỳ lạ.
Thấy cậu ta ấp a ấp úng, Trần Phổ vừa ngồi xổm vừa từ từ dịch về phía trước, quan sát mặt đất kỹ càng, nói: “Tôi đã dặn bao nhiêu lần rồi, quan sát thi thể không được nhìn nguyên nhân tử vong mặt ngoài, đừng chỉ hài lòng với logic chung chung. Sự thật ẩn giấu trong các chi tiết. Cậu phải đặt mình vào vị trí người khác để suy nghĩ kĩ càng, kĩ như sợi mì của mì kéo Lan Châu ấy. Từng tí từng tí đưa mình vào thời gian, địa điểm, nhân vật, hoàn cảnh lúc đó, sắp xếp lại toàn bộ quá trình, như vậy mới có thể tìm được điểm bất hợp lý trong logic.”
Trước đây Lý Khinh Diêu làm việc tại cơ quan, ít có kinh nghiệm thực tế. Lý thuyết điều tra đều được học tại trường cảnh sát, nhưng Trần Phổ nói chuyện rõ ràng, kết hợp với hoàn cảnh vụ án mà bọn họ đang gặp phải, cô bỗng cảm thấy được giác ngộ. Lý Khinh Diêu không khỏi nhìn anh thêm một lần, áo phông đen rộng thùng thình tôn lên bờ vai rộng, cổ anh đã lấm tấm mồ hôi, lờ mờ hiện ra đường nét xương bả vai và xương sống. Phải công nhận Trần Phổ tập trung làm việc trông dễ mến hơn nhiều so với Trần Phổ đời thường toan làm anh trai.
Có lẽ Trần Phổ cũng đã từ bỏ việc trị bệnh cho Diêm Dũng, anh bắt đầu tự hỏi tự trả lời: “Nạn nhân cao một mét bảy mươi lăm, tương đối cường tráng. Tuy rằng trên gương mặt ông ta có dấu vết bị hành hung nhưng trên người và trong phòng không có bất cứ dấu vết giằng co nào. Thậm chí ga giường cũng không lộn xộn. Chứng tỏ nạn nhân nằm trên giường, bị hung thủ trói tay chân mà không chống cự.
Có hai khả năng dẫn đến tình huống này: Một là, nạn nhân đã ngủ say, ngủ say như chết. Hai là, nạn nhân tình nguyện để hung thủ trói. Xét từ quá trình gây án của hung thủ phản ánh qua dấu vết tại hiện trường, khả năng thứ hai cực kỳ nhỏ.
Nếu là trường hợp thứ nhất, dù vụ án xảy ra vào đêm khuya, cũng không thể nào bảo đảm nạn nhân đã ngủ say. Thế nên, hung thủ nhất định cần một góc độ quan sát và xác nhận.”
Khi Diêm Dũng vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói “Xét từ quá trình gây án của hung thủ phản ánh qua dấu vết tại hiện trường, khả năng thứ hai cực kỳ nhỏ”, thì Lý Khinh Diêu đã nảy ra một ý nghĩ.
Đúng vậy, đứng từ vị trí của họ có thể nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ chính. Ban nãy khi bước vào phòng ngủ chính, cô để ý thấy rèm cửa chỉ kéo một nửa. Nạn nhân đã lớn tuổi, rất nhiều người lớn tuổi không thích kéo rèm cửa kín mít khi ngủ giống như người trẻ. Họ thức dậy rất sớm, lại thích thoáng gió nên khi ngủ thường không đóng cửa sổ kéo rèm cửa. Bố cô cũng vậy.
Trần Phổ vẫn cúi đầu tìm kiếm, tiếp tục nói: “Có lẽ hung thủ đã chờ rất lâu, nếu có thể tìm được nửa điếu thuốc lá hay gì đó, thì chúng ta hời rồi.” Mắt anh bỗng sáng lên, anh chống tay lên mặt đất, cúi đầu quan sát kỹ hơn rồi nói: “Phát hiện nửa dấu chân, đi gọi người đến chụp ảnh.”
Diêm Dũng “vâng”, cũng không quan tâm đến Lý Khinh Diêu, quay đầu chạy đi mất.