Đội Trưởng Phạm, Anh Làm Chồng Em!

Chương 52: Rắc rối từ tấm danh thiếp.



Trong không gian chiếc BMW M2, Nguyệt Dao không biết tình hình trong kia như thế nào.

Nhưng qua kính chắn gió cô thấy bên ngoài xe có hai tên đàn ông đang lục lội tìm kiếm. Chúng đang đứng cạnh chiếc xe BMW dáo dác ngó nghiêng. Do hiệu quả cách âm không được tốt, Nguyệt Dao nghe khá rõ cuộc trò chuyện của chúng ngay cạnh cửa xe.

"Con nhỏ đó mới đây biến đâu rồi?" Một tên nói.

"Tìm đi không bà chủ lột da tao với mày!" Tên kia nói.

Con nhỏ trong miệng hắn cô biết đó là mình. Còn bà chủ mà hắn ta đề cập Nguyệt Dao không biết là ai?

Cô kiểm điểm lại bản thân tự đánh giá: hồi giờ chưa gây mích lòng một đứa trẻ đừng nói chi một bà chủ nào đó?

Nhưng chỉ hai giây sau cô đã biết bà chủ đó là ai!

"Không biết nó đắc tội gì với bà An? Để bà ta sai thằng Tài đi đánh nó. Đánh một đứa nhóc không xong giờ còn bị ông chủ lôi đi cho treo ngược."

"Mà tao thấy ông chủ đánh thằng Tài ngay trước mặt bà chủ và khách khứa chẳng qua là nhằm thị uy cảnh cáo bà ấy!"

"Điều đó cho thấy ông chủ rất coi trọng con nhỏ kia! Mày có thấy vậy không?"

"Đây không phải là việc của mình. Nếu thấy nó, nhớ lời bà chủ dặn: bắt đưa về số 76. Ra tay nhanh gọn đừng lề mề như thằng Tài, để lộ nữa là bị bà ấy bẻ xương."

Một thông tin chấn động khiến Nguyệt Dao thất kinh. Cô không ngờ người đàn bà có vẻ ngoài đoan trang hiền thục như vậy mà lòng dạ độc ác khôn cùng.

Nguyên nhân khiến bà ta thay đổi thái độ từ niềm nở lúc gặp gỡ nhanh chóng trở mặt truy bắt cô như thế này chỉ có thể là do ghen. Cơn ghen đã ở đỉnh điểm khi chứng kiến vệ sĩ thân cận của mình bị chồng dằn mặt ngay giữa buổi tiệc.

Một chữ 'ghen' kia nảy sinh trong đầu Nguyệt Dao khiến cô ý thức được việc mình cầm tấm danh thiếp kia đã vô tình gây nên tội.

Nhất thời cô muốn quay ngược vào trong trực tiếp gặp bà ta để xin lỗi và trả lại tấm danh thiếp đó. Nhưng hiện tại bây giờ nó không còn ở trong người cô và cô cũng không thể ra bên ngoài được do cửa xe đã bị anh khóa. Cô bất lực đành buông xuôi.

Qua một hồi lâu, cô nghe tiếng mở cửa xe. Anh đã trở lại và bước vào bên ghế lái. Cô gái đi chung với anh cũng nhanh chóng mở cửa xe bước vào.



Cô ta tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô ở hàng ghế sau.

"Cô vào đây bằng cách nào?" Một câu hỏi quá ngớ ngẩn.

"Tôi xuyên trần!" Cô chỉ tay lên phía trên đầu mình cho cô ta câu trả lời cũng vớ vẩn không kém.

Chưa gì đã có mùi thuốc súng. Người đàn ông cầm lái quay ra nhìn cô lên tiếng:"Anh đưa em về!"

"Khỏi! Em có hẹn với Quỳnh Anh!" Bảo cô ngồi chung với cô vợ làm nhiệm vụ của anh thật không hứng.

"Em sẽ gặp nguy hiểm!" Anh nhìn vào mắt cô lo lắng.

Lời nói của anh khiến cô đắn đo, dù gì vụ bắt cóc lần trước vẫn còn mới tinh ra đó. Còn thêm mấy tên đang tìm kiếm cô vừa rồi. Nguyệt Dao có phần lưỡng lự.

"Không có chính kiến! Vô dụng!" Cô vợ đang đóng cặp của anh có vẻ chướng nên lên tiếng khinh chê.

Nguyệt Dao nhìn chăm chăm vào cô ta. Cô như gặp lại từ 'ghen' vừa dành cho bà chủ tên An. Và nhận ra: đây cũng là một kiểu ghen của người chính thất! Cô khẽ nhếch môi định trả lại cho cô ta một câu thì nghe tiếng anh quát.

"Kiều Trinh! Cô ngậm miệng cho tôi!"

Cô gái đang 'chính thất' kia chắc thấy mất mặt trước một con nhóc như cô nên cô ta cũng quát lại anh:"Anh to tiếng với em làm gì? Thấy chướng hả? Thôi để em xuống xe!" Miệng nói tay cô ta toang mở cửa.

Anh thấy vậy lại nói:"Cô đừng tưởng Âu Kình là thằng ngốc dễ cho cô qua mặt. Hắn đang theo dõi ngược chúng ta đấy!" Qua tiếp xúc và quan sát trước khi ra về anh không khó để nhận ra hắn chưa thật sự tin hai người và đang ngầm cho người theo dõi cả hai.

Giờ khắc này chỉ cần Kiều Trinh tức giận bước ra, anh đảm bảo ở một nơi nào đó, hắn sẽ bật cười vì tay chân của hắn đang ở xung quanh đây.

Nhìn hai người vì nhiệm vụ, vì cô mà xích mích. Nguyệt Dao thấy thật khó xử. Cô không biết mình nên nghe lời anh ngồi lại hay là xuống xe trả không gian riêng cho cả hai?

Giữa lúc tiến thoái lưỡng nan đó, điện thoại Nguyệt Dao đổ chuông. Là cuộc gọi của Quỳnh Anh. Cô áp tai nhận cuộc gọi.

"Ừ, mình ở ngoài sân, cậu ra rồi à? Ừ, mình ở cổng đợi cậu! Ừ..ừ..!" Tắt cuộc gọi cô không nhìn mà nói thẳng với anh:"Em về cùng Quỳnh Anh! Xe nhà cậu ấy cả thành phố này không ai dám chặn!"

Nói xong, cô mở luôn cửa xe dứt khoát đi về hướng cổng. Trong hoàn cảnh này, anh không thể đuổi theo đành thầm quan sát nhìn cô rời đi có an toàn không?



Dưới ánh đèn sáng rực, cô lên chiếc Lexus của nhà Quỳnh Anh.

"Cậu không biết đâu, dì An thật tốt! Trước khi tớ về dì ấy nhờ tớ gửi lời cảm ơn tới cậu và nhắc tớ nói với cậu một câu: Chú tâm vào học đừng bỏ dở tương lai!

Nguyệt Dao sao không hiểu ý tốt nhờ chuyển lời đó. Bà ta là cảnh cáo cô: léng phéng này nọ là đừng mong yên để học!

Thật may! Cô ngoài đam mê học tập chỉ có hứng thú với anh: người lính cô yêu!

Nhìn chiếc Lexus lướt đi. Anh khởi động xe, rất nhanh chiếc BMW cũng rời đi sau đó.

Đến ngã một ngã tư, anh nhận ra chiếc Audi luôn theo sau xe anh từ lúc ra khỏi cổng đến giờ. Qua kính chiếu hậu anh khẽ hừ một tiếng rồi bẻ lái cắt đuôi. Vòng vèo qua mấy con phố cuối cùng chiếc Audi bám đuôi theo anh cũng không còn trong tầm mắt.

Anh thấy lo nên gọi đi một cuộc.

"Em về tới nhà chưa?"

"Rồi! "

Trong điện thoại cô nghe anh 'ừ' một tiếng sau đó dặn cô:"Sau này đừng tham gia mấy bữa tiệc như thế nữa!"

Cô biết anh đang làm nhiệm vụ nên gật đầu đồng ý luôn qua điện thoại:"Em biết rồi! Anh yên tâm đừng lo cho em! Nhớ cẩn thận nha!"

Sau cuộc gọi lần này và cuộc chạm mặt nhau ở bữa tiệc, bẵng đi một tuần Nguyệt Dao không gặp lại anh và cũng không nhận thêm liên lạc nào.

Cô hơi chạnh lòng nhưng cũng phải hiểu cho người ta. Đây cũng là tấm chân tình của người hậu phương dành cho chàng trai biệt kích.

Một tuần đó, cuộc sống của Nguyệt Dao diễn ra bình thường khiến cô quên đi chuyện tấm danh thiếp và chuyện người đàn bà muốn bắt cô. Đến một hôm...

Trên con đường từ nhà Quỳnh Anh trở về, Ở một ngã rẽ, Nguyệt Dao đã bị chặn lối. Cô còn kinh ngạc, người đàn ông trước mặt đã tiến sát đến bên.

"Mời cô lên xe!" Không cho cô cơ hội từ chối, hắn xách tay cô ném luôn vào ghế sau.