Đội Trưởng Phạm, Anh Làm Chồng Em!

Chương 53: Người đàn ông mang biệt danh Gấu Đen.



Cánh cửa xe nhanh chóng sập kín. Nguyệt Dao bị hắn quăng vào lực hơi mạnh nên cô ngã luôn xuống ghế trúng bên sườn trái. Một cơn đau buốt từ chấn thương vừa mới lành khiến cô muốn ngưng thở.

Chờ cho cơn đau qua đi, cô ngóc đầu gượng người ngồi lên. Lúc này, cô mới biết ở hàng ghế sau còn có thêm một người phụ nữ. Bà ta không xa lạ với cô nhưng lại làm cô kinh ngạc.

"Dì An?"

"Đừng gọi như vậy! Tao không quen mày!" Giọng nói lạnh lẽo khiến Nguyệt Dao phải dè chừng.

Cô liếc nhìn qua người phụ nữ ngồi cùng hàng ghế. Bà ta đeo đôi kính đen che hết nửa khuôn mặt nên cô không biết đôi mắt của bà ta có lạnh như lời nói không?

"Danh thiếp đâu?" Vẫn giọng nói âm u không nhiệt độ.

Lại tấm danh thiếp chết bầm đó! Cô mà biết nó phiền cô như thế này. Cô đã ném nó vào mặt tên đàn ông có chiếc răng vàng đó.

"Dạ, cháu lỡ làm mất rồi ạ!" Cô không thể nói: người yêu cháu cầm rồi nên câu trả lời như thế này sẽ tốt hơn. Cô mong sao bà ta hạ hỏa cơn ghen không cần thiết kia tha cho cô bình an xuống xe.

Nhưng không...

Câu trả lời của cô, nghe có vẻ lừa người đó đã chọc giận bà ta. Rất nhanh...

Bốp!

Một cái tát giáng vào má phải. Cô có thể thấy nó xuất phát từ bàn tay trái của bà ta nhưng sức mạnh vẫn không hề suy giảm.

Đau. Uất hận. Là cảm giác lúc này của cô!

Nguyệt Dao lặng lẽ đưa bàn tay đang lạnh áp vào má. Bên má của cô hình như cảm thông được nỗi lòng căm giận sâu sắc của chủ nhân nó nên cơn đau rát cũng dần lắng xuống. Tránh cho cô trong phút nóng giận mà tát lại bà ta. Cô kìm lòng, giương mắt nhìn người phụ nữ cay độc kia.

Bà ta chắc thấy ngứa mắt hay tay gì đó nên lại giơ thẳng bàn tay vừa tát lên.

Lần này cô có sự chuẩn bị vội đưa nhanh tay phải nắm lấy cổ tay bà ta.



"Dì An, là cháu nói thật!"

"Còn giảo biện!" Bà ta dùng sức rút.

Màn giằng co của hai người phụ nữ phía sau nhanh chóng qua gương chiếu hậu rơi vào mắt tên đàn ông đang lái xe. Cô thấy hắn quay sang hỏi.

"Bà chủ?"

"Lo lái xe đi!" Bà ta quay mặt quát tên tài xế có nhã ý muốn giúp bà ta, rồi quay sang nhìn cô.

"Buông!"

Nguyệt Dao thả cổ tay bà ta ra. Ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào bà nói:"Dì tin cháu! Cháu không hứng với tấm danh thiếp đó! Cháu chưa từng nhìn qua nó. Thậm chí tên ai được in trên đó cháu cũng không biết!" Cô nói lời tận đáy lòng mong bà ta hiểu cho.

"Chưa nhìn qua? Nghe buồn cười!" Bà ta đã cười.

Cười mỏi miệng rồi bà ta lại xoay mặt sang cô gằn giọng:"Chín tỷ trong đó mà mày nói chưa nhìn?"

"Gì ạ?" Danh thiếp chứ có phải thẻ đỏ, thẻ xanh gì đâu? Nguyệt Dao mở to đôi mắt nhìn bà ta không tin lời kia là thật.

Bà ta thấy điệu bộ kinh ngạc của cô hừ lạnh một tiếng. Sau đó, chậm rãi nói:"Mày lấy cái thẻ trong đó cũng được. Đưa tấm danh thiếp lại cho tao!" Đây có lẽ là sự thỏa thuận, nhẫn nhịn giới hạn cuối cùng của bà ta. Tiền có thể lấy nhưng số điện thoại riêng và nhà riêng của chồng bà thì không được phép sờ tới!

"Cháu nói thật!" Nguyệt Dao lại cho bà ta câu trả lời không như mong muốn.

Cô thấy bà ta nghiến chặt hai hàm răng nhìn trân trân vào cô nói:" Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Được đừng trách tao không cho mày cơ hội!"

"Đưa nó về 76!" Bà ta ra lệnh cho tên tài xế.

Nguyệt Dao không biết 76,78 gì đó mà bà ta nói. Chỉ thấy tên tài xế nghe vậy khẽ liếc trộm ánh mắt ái ngại nhìn cô.

Được! Để chị coi 76 là cái gì? Cô ngầm sờ điện thoại trong túi xách nhỏ định len lén bấm cài sẵn số 113.

Nhưng sự chuẩn bị của Nguyệt Dao không được sử dụng. Bởi...



Khi chiếc xe bà ta vừa ra khỏi giao lộ chạy vào một con đường nhỏ đã có một chiếc xe khác chắn kín lối.

"Bà chủ! Là ông chủ!" Nguyệt Dao chưa hiểu chuyện gì đã nghe tên tài xế nói.

Người đàn bà tên An kia kinh hãi. Bà ta còn chưa biết ra lệnh cho tên tài xế như thế nào. Cửa xe sau đó có một lực kéo ra.

Tên tài hoảng hốt nhìn bà chủ.

"Mở đi!" Bà ta có lệnh.

Cửa vừa mở một cái đầu chen vô nhìn thẳng vào cô:"Mời cô Lâm Nguyệt Dao!"

Nguyệt Dao sững người nhìn vào khuôn mặt xa lạ đó. Lần đầu tiên trong đời, cô nghe từ miệng một người lạ hoắc gọi thẳng cả tên và họ của cô như thế.

"Mời!" Hắn thấy cô còn chưa có ý định xuống xe nên nhắc lại.

Trong tình cảnh này, cô thấy mình nên ở lại chiếc xe này vẫn hơn. Cô nhìn anh ta nói thẳng:"Xin lỗi! Tôi đang hẹn ăn cơm với dì An!" Cô quay sang bà ta mỉm cười ngọt ngào:"Phải không dì?"

Có cho tái sinh lại mười cái mạng, bà ta cũng không dám hòa theo cô. Người đàn ông trong chiếc xe kia là ai chứ? Hắn không phải chỉ đơn giản là chồng bà mà còn là gã đàn ông bà kinh sợ nhất.

Bà đã bỏ qua lời cảnh cáo của ông ta, bà đang cầu mong thân thể của mình tránh được mớ đòn roi là phúc đức tổ tiên mấy đời phù hộ.

"Khỏi! Cô xuống xe đi!" Bà ta quay ngoắc một trăm tám mươi độ.

Lời từ chối của bà ta càng khiến Nguyệt Dao lo sợ hơn. Điều đó chứng tỏ người đang nói mời cô kia có uy lực rất lớn. Cô thấy cái mạng nhỏ của mình sắp không được yên.

Anh Chánh! Anh ở đâu cứu Nguyệt Dao!

Người nào đó vừa mới được gọi tên. Đang ẩn mình trong tàn cây chờ xe đối phương xuất hiện đã nhảy mũi một cái.

Nguyệt Dao! Em bình an chứ?