Cả bệnh viện trở nên nhốn nháo, y bác sĩ lẫn bệnh nhân đều sững sờ nhìn một người khoác áo bác sĩ khác đang cầm dao kề cận cổ một người phụ nữ xinh đẹp, gương mặt hầm hừ hung ác hét vào đám đông:
James lạnh mặt nhìn đám người cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nhường đường, lão nhanh chóng ra hiệu cho Ái Linh tiến về phía trước. James nhấn mở thang máy, bấm nút xuống tầng hầm.
"Mau vào xe."
James kéo Ái Linh đến chiếc xe của mình ra lệnh, Ái Linh thở dài hỏi:
"Anh muốn mang tôi đi đâu?"
"Tôi không có thời gian trả lời câu hỏi của em. Đừng chọc giận tôi nữa." - James không kiên nhẫn nói - "Nhanh lên đi."
Ái Linh không còn cách nào khác, thành thật ngồi vào ghế. James tìm một sợi dây mỏng buộc chặt hai tay bà lại, sau khi thấy không còn vấn đề gì mới mở cửa kia lái xe rời đi.
Ái Linh không đoán được James định đưa mình đi đâu, chỉ là khi bãi biển xanh ngát lấp lánh ánh nắng hiện ra trước mắt, bà bỗng có chút muốn cười.
Hai người họ từng là những thiếu niên thiếu nữ vô ưu vô lo, ngày ấy chẳng cần một chiếc xe hơi hàng hiệu nào cả, chỉ đơn giản chở nhau trên con xe đạp nhỏ bé dạo biển đã đủ thấy hạnh phúc cả một buổi chiều rồi.
"Em cười cái gì?"
James vừa liếc sang bên cạnh không khỏi nhíu mày, rõ ràng đang trong tình huống nguy hiểm nhưng người phụ nữ này lại thong dong đến lạ.
"Không có gì." - Ái Linh lắc đầu đáp, đoạn bà không nhanh không chậm cất giọng hỏi - "Nếu hôm nay anh là người phụ trách cho Đông Nhiên, rốt cuộc anh định làm gì thằng bé? Giết nó?"
"Ai biết được." - James cười cười nói - "Có thể vẫn sẽ tha cho nó một cơn đường sống vì chí ít khi cười lên nó cũng có đôi phần giống em."
Ái Linh không khỏi lạnh sống lưng, bà chợt nhớ trước đây bạn bè từng kể có lần đi đến lớp sinh học của đàn anh James để đưa đồ, khi ấy lớp đang học phẫu thuật ếch, trong khi các đứa trẻ xung quanh đều nghịch ngợm cười đùa thì gương mặt James lại hưng phấn... đến mức không bình thường.
"Thật ra đàn anh chút xu hướng bạo lực. Do ở trước mặt bồ ảnh kiềm chế thôi, chứ có lần ổng đã suýt đánh nhau với một đàn anh khác trong đội bóng rổ, cái người đỏ mặt bắt chuyện bồ ý. Mặc dù sau đó mọi người đã can ngăn rồi, nhưng chẳng hiểu sao vài tháng sau đến ngày thi đấu người ấy lại bị co rút cơ trên sân bóng, cuối cùng bị loại khỏi đội luôn."
"Vậy thì đâu liên quan gì đến anh ấy nữa đâu."
"Vấn đề là tất cả những ai tiếp cận bồ với ý kia thì đều gặp họa cả. Bồ nhớ cái người ở câu lạc bộ cờ vua không? Ảnh cũng bị ngộ độc thực phẩm ngay hôm thi đấu. Rồi cả lớp trưởng lớp A gần đây nữa, hiện đang nhập viện vì ngã cầu thang."
Ái Linh liếc nhìn gã đàn ông mình từng yêu bên cạnh, trong lòng không khỏi cảm khái bản đúng là quá ngây thơ. Ông ta chính là một kẻ không bình thường, có lẽ ngay từ đầu không phải ông ta không hiểu lời chia tay của bà, chỉ đơn giản là không để vào tai. Đối với ông ta, bà giống như một vật sở hữu riêng vậy, dù ông ta không để ý thì cũng không đến lượt kẻ khác chạm tay vào.
Chiếc xe lao vun vút không ngừng, Ái Linh lờ mờ nhìn được đường ra bến tàu, hiểu được James muốn làm gì.
"Anh nghĩ mình sẽ thoát thân bằng cách này?" - Ái Linh nhướng mày hỏi.
"Tại sao không? Tôi thậm chí đã chuẩn bị đầy đủ để cùng kết hôn với em ở lễ đường phía bên kia rồi."
"Anh điên rồi. Tôi chỉ theo anh đến đây thôi."
"Em không có sự lựa chọn đâu, Quý phu nhân à...!"
Đương lúc xe vừa chuẩn bị đến khúc cua thì đột nhiên có một chiếc xe màu đen khác lao ra chắn ngang khiến James suýt nữa đâm vào.
"Khốn kiếp! Lại con chó nào cản đường đây!"
James bực bội mắng một tiếng, chiếc xe ấy lại bắt ngờ lên ga, đánh lái thay đổi đầu xe trực diện với xe của James. Ái Linh ngạc nhiên nhìn hai người trên xe, nhất là người đang cầm lái, miệng lẩm bẩm thốt lên:
"Là cậu ta."
"Thằng nhõi bên khoa nội. Sao nó cũng liên quan đến chuyện này? Chết tiệt!"
James bực bội, hắn nhấn ga định đổi hướng thì Phương Thu Ý không do dự lập tức cũng tiến đến đâm sầm vào đầu xe lão. Lâm Kỳ ngồi bên ghế phó lái thò đầu ra hét lớn:
"Lão già kia, ông có thả dì ra không thì bảo?"
Lâm Kỳ chưa dứt câu thì Phương Thu Ý đã lần nữa tông vào xe khiến nó hoàn toàn nát báy, Ái Linh có chút chịu không nổi chấn động, đầu óc trở nên choáng váng.
"Này, cậu cứ đâm như vậy thì dì cũng tiêu đấy!"
Lâm Kỳ nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi sốt ruột. Lúc nãy sau khi xe của Hạ An Vũ vào phòng cấp cứu, cậu cũng được dẫn đi trị liệu, nhưng nửa chừng có bảo vệ gấp rút gọi điện đến thông báo Ái Linh có chuyện, khiến cậu chỉ có thể mắng một câu vô dụng, sau đó bất chấp tất cả lếch cái thân tàn của mình đuổi theo. Nửa đường được Phương Thu Ý tiện tay vớt được.
"Không sao đâu, tôi tự có chừng mực!" - Phương Thu Ý tự tin đáp.
James tức đến nghiến rắng nghiến lợi, cứ hễ hắn định đổi hướng xe thế nào liền bị chiếc xe trước mắt tông mạnh vào không thể di chuyển được. Cơn giận xông lên đỉnh điểm, lão nhấn số lùi hết ga, Phương Thu Ý khẽ nhếch khóa miệng, không do dự đuổi theo sát nút.
"Này từ từ thôi, lỡ lão bị tai nạn thì sao?"
Lâm Kỳ thật sự bị Phương Thu Ý dọa chết rồi, chỉ cần chiếc xe của James có ý định muốn xoay đầu hay lách qua đều bị Phương Thu Ý đọc được mà chặn lại. Trán lão đổ một tầng mồ hôi, nhưng chưa kịp để lão suy nghĩ kế sách tiếp theo thì đuôi xe cũng chấn động lớn một tiếng, không biết tại sao giữa đường lại có một chiếc xe tải lớn đang đậu lại, xe lão hoàn toàn hư hỏng nặng không chạy được nữa.
"Mau cứu phu nhân trước!"
Rất nhanh sau đó lão đã được giải đáp, toàn bộ đều là bảo vệ của Quý Đông Nhiên ở gần đó được điều đến. Cửa xe bên cạnh mở ra, có người kéo Ái Linh đi mất, tròng mắt James trừng trừng nhìn xung quanh, tựa như con vật đáng thương bị dồn vào chân tường.
"Bác sĩ James, đề nghị ông theo chúng tôi trở về hợp tác điều tra!"