Đinh Liên làm việc rất hiệu quả, hôm sau cho người đi xem một căn chung cư, dẫn Khương Diệp đến xem hết các tầng trong tòa nhà, cô gật đầu, lập tức chuyển tiền mua luôn.
Chuyển nhà cũng không cần Khương Diệp phải nhúng tay, một mình Đinh Liên ôm hết mọi việc, nhân tiện tối dẫn cô đến nhà họ Đỗ ăn cơm, xem như ăn tiệc tân gia.
Đỗ Vang nghe nói cô ly hôn, khuyên cô nên nghĩ thoáng hơn, về sau tìm được một gia đình mới tốt hơn, bảo cô không cần lo lắng.
Tuy nói Đỗ Vang nhiều tuổi hơn Đinh Liên, nhưng xác thật nhân phẩm tốt hơn so với những người chồng trước đây của bà, cho dù từ đầu đến cuối Khương Diệp chưa từng gọi ông một tiếng ba, ông cũng không để ý, còn nói tôn trọng mong muốn của con cái.
Họ Đỗ có bốn người con, một đứa bị đuổi ra khỏi nhà, một đứa bị đưa đến trung tâm cai nghiện, một đứa khác ly thân cùng vợ nên ở tại công ty, còn một cậu ba đang học ở nước ngoài.
Một bữa tiệc nhà, chỉ còn lại có Khương Diệp cùng vài người ngoài, Đỗ Vang uống chút rượu, rớm nước mắt thở dài nói mình đã quá phóng túng cùng cưng chiều mấy đứa con, vì lo lắng chúng thiếu tình thương của mẹ, cho nên vật chất cho không thiếu thứ gì, vốn dĩ muốn đền bù, không ngờ lại dạy dỗ nên một lũ hư hỏng. Đừng nói đến cậu con trai thứ hai không có tương lai, cậu con trai lớn cũng đang phải chịu đựng sự dày vò của cuộc hôn nhân, còn cô con gái út thì không còn gì để nói.
Người con thứ ba duy nhất còn lại ở nước ngoài, mỗi năm không về nhà một lần, Đỗ Vang chỉ muốn nhìn con cái quây quần vui vẻ lúc tuổi già. Ai có thể ngờ rằng cuối cùng đứa con mà ông hài lòng nhất lại chính là Khương Diệp, người không có quan hệ huyết thống với mình.
Đỗ Vang lấy một khối ngọc mẹ ông để lại đưa vào tay Khương Diệp, nói là bùa bình an, bảo cô hãy giữ nó.
Khương Diệp đưa mắt nhìn Đinh Liên, biểu cảm của Đinh Liên còn đang kinh ngạc, không nghĩ đến Đỗ Vang lại sẵn lòng đưa vật này, không biết do uống quá nhiều rượu hay xuất phát từ nội tâm coi Khương Diệp như con gái mình, bà gật gật đầu, ý bảo cô nhận lấy, Khương Diệp không khách sáo, nhận đồ nói cảm ơn.
Ăn xong cơm chiều đã là hơn chín giờ tối, Khương Diệp uống một chút rượu, Đinh Liên điều tài xế đưa cô về.
Không ngờ xe vừa đi được năm trăm mét đã xảy ra tai nạn, một chiếc xe tải đang đi cố ý lấn sang làn đường, dẫn tới tài xế đánh tay lái đâm vào thân cây, tài xế bất tỉnh tại chỗ, Khương Diệp ngồi ghế sau cũng bị thương, bị rách da đầu, máu theo vết rách chảy xuống mặt. Cô che lại vết thương đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy ngay được Đỗ Minh đang cười cợt về phía mình: “Ăn cơm vui quá nhỉ?”
Anh ta kéo cửa xe ra, đưa tay túm tóc cô kéo ra ngoài: “Con điếm này, mày giống mẹ mày đều là đồ điếm, đồ khốn kiếp.”
Đỗ Minh bị Đỗ Vang cùng Đỗ Mạc đánh đến phải nằm viện một tuần, vẫn chưa xuất viện, trước đó đã được người báo rằng Đỗ Vang đã vứt hết đồ của anh ta ra ngoài, bảo anh ta về sau cút thật xa, không được trở về nhà họ Đỗ, về sau ông coi như không có đứa con trai này. Đỗ Minh không một xu dính túi, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, mấy ngày nay đều dựa vào đám bạn cẩu của anh ta cứu tế.
Sau đó anh ta càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, trực giác nói cho anh ta biết, chính vì Khương Diệp cố ý làm cho anh ta thảm đến mức này, chính là Khương Diệp cùng con mụ hồ ly tinh Đinh Liên kia đã khiến cho tình cảm anh em nhà họ Đỗ phản bội, sụp đổ.
Hai mẹ con nhà này muốn bá chiếm gia sản nhà họ Đỗ.
Lão già mất trí, dẫn sói vào nhà, Đỗ Minh không thể nào trơ mắt nhìn tài sản rơi vào tay hai mẹ con nhà đó.
Sau khi chờ cho vết thương lành hẳn, anh ta nằm vùng ở đây chờ trả thù, mấy ngày nay Đinh Liên luôn dẫn theo Khương Diệp ra ra vào vào, không phải vào nhà mình, thì vào cục dân chính, kiên nhẫn của Đỗ Minh cũng sắp cạn rồi, đêm nay đèn đường có một chiếc bị hỏng, đây là một cơ hội tốt không thể bỏ lỡ, anh ta sớm đã nấp ở đây, chờ có được cơ hội này.
Đáng tiếc, không phải Khương Diệp lái xe.
Bằng không, cô đã phải chết ngay lúc đó.
Tuy nhiên, tra tấn cô đau đớn sống không bằng chết, càng có thể thỏa mãn khát vọng trả thù của anh ta.
“Con khốn này, mày cũng có ngày hôm nay.”
Đỗ Minh kéo cô về phía xe mình, Khương Diệp vừa bị đâm cho đầu váng mắt hoa, hai đùi mềm như không còn sức, sau khi bị anh ta kéo xuống xe, đứng cũng không lên nổi. Đỗ Minh cũng không kéo cô đứng dậy mà kéo lê trên mặt đất, da đầu Khương Diệp như sắp bị xé toạc, phát hiện vết thương rách ra lại chảy máu nhiều hơn, vừa thấy đã ghê người.
Bình thường cô gái nào gặp tình huống như thế này, đã sớm sợ hãi hét toáng lên, nhưng cô lại rất bình tĩnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh.
Đỗ Minh ghét nhất ánh mắt này của cô, lạnh nhạt lại trào phúng, như thể đang nhìn một con chó chết.
Làm anh ta hung tợn nắm tóc cô lên, cả người cô bị nhấc đến trước mặt:
“Con khốn, mày trừng cái gì? Tao nói cho mà biết, đêm nay Thiên Vương có đến, cũng không cứu nổi mày đâu.”
Khương Diệp cười lạnh một tiếng: “Đỗ Minh.”
“Nếu mày có bản lĩnh thì hãy giết chết tao.”
Có dòng máu chảy vào miệng cô, lúc cô nói chuyện, hàm răng trắng hòa lẫn màu đỏ đẹp đẽ của máu tươi:
“Nếu không, người chết chính là mày.”