Tài xế gian nan bò ra từ ghế lái, nhìn thấy Khương Diệp bị Đỗ Minh kéo lê về phía xe, ông lảo đảo đứng dậy, lại ngã trên mặt đất, bò về hướng Đỗ Minh ôm lấy chân anh ta, hét lên bảo Khương Diệp chạy mau.
Đỗ Minh hất chân đá văng người ra: “”Cút ngay! Lão già thối! ông cũng bị con mụ thối này hấp dẫn sao?! À?! Nói thật đi, ông cũng có một chân với con già Đinh Liên? Có phải hai người cũng gạt ba tôi hú hí làm loạn bên ngoài?”
Tài xế bị đá đến phun một ngụm máu, ông đã bị thương, lần này thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Cách đó không xa có đèn xe chiếu đến, Khương Diệp chờ chính là cơ hội này, thừa dịp Đỗ Minh nheo hai mắt lại nghiêng đầu tránh ánh đèn chói mắt, cô đột nhiên bật dậy chạy đi, tóc với da đầu bị kéo lại toạc cả ra, cô bất chấp đau đớn, ngồi lên ghế lái khởi động xe chạy về phía Đỗ Minh đâm anh ta.
Hai tròng mắt Đỗ Minh bỗng dưng trừng lớn, căn bản anh ta không thể ngờ được Khương Diệp không bỏ chạy mà lái xe đâm về phía mình, người lùi về phía sau chạy về phía xe tải, nhưng Khương Diệp không hề dừng lại, cứ thế đâm thẳng về phía xe tải, trực tiếp đâm cho ghế lái bẹp dúm.
Đỗ Minh vừa thấy xe bị đâm hỏng, nhìn Khương Diệp xoay vòng tay lái di chuyển, anh ta chạy nhanh đến, định nhào lên kéo người cô xuống.
Cũng là giờ phút này, chiếc xe vừa mới làm cho anh ta chói mắt đi đến trước mặt, theo sau truyền đến tiếng Đỗ Mạc đang kinh ngạc hô lên: “Đỗ Minh, chú đang làm gì?”
Đỗ Minh quay đầu nhìn hóa ra là Đỗ Mạc, chạy nhanh về phía anh ta gào lên:
“Trở lại lái xe nhanh lên, đâm chết cô ta đi, anh, chính là con khốn này, làm hại nhà chúng ta thành cái dạng này, anh….mau lái xe đâm chết cô ta.”
“Chú điên rồi!” Đỗ Mạc đang muốn nói gì đó, liền thấy Khương Diệp dẫm chân ga đâm về phía Đỗ Minh.
“Cẩn thận — —” Đỗ Mạc hô to một tiếng, thân mình Đỗ Minh nghiêng người tránh thoát, nhưng chân lại bị đè ở lốp sau, anh ta ôm chân phải mình không ngừng lùi về phía sau, nhưng không rời nổi, khóc lóc kêu lên: “A —— anh —— cứu em —— anh cả ——”
Đỗ Mạc chạy đến định giúp đỡ, Khương Diệp lại bắt đầu di chuyển xe, sau đó lại một lần nghiền qua.
“Khương Diệp!” Đỗ Mạc nhìn cô như đang nhìn một con quái vật:
“Khương Diệp! Mau dừng lại! Khương Diệp!”
Đỗ Minh đau đến ngất xỉu, người đang sống sờ sờ mà chân bị chặt đứt.
Cuối cùng Khương Diệp cũng dừng lại, cô xuống xe, trên mặt đều là máu đỏ che lại hai mắt, chỗ này không có đèn đường, ánh đèn xe chiếu vào mặt cô, khiến vết máu trên mặt đỏ ngầu thật kinh dị, làm người ta sợ hãi.
“Em điên rồi, em đang giết người, có biết không hả?”
Đỗ Mạc đang quá sợ hãi nhìn cô nói xong, lại đi đến thử hơi thở của Đỗ Minh đang nằm trên đất, thấy anh ta chỉ ngất đi, nhanh chóng thở ra một hơi: “Còn may, vẫn sống.”
“Hai người sao lại thế này?” Lúc này anh ta mới bắt đầu hỏi:
“Sao mặt em đầy máu vậy? Em có sao không?”
Cho nên nói, cô chán ghét người họ Đỗ cũng đúng, đạo đức giả.
Khương Diệp không nói lời nào, lấy di động ra gọi cho Đinh Liên, lúc mới xảy ra tai nạn, cô rút di động ra định gọi điện thoại, nhưng chậm chạp vì đầu bị đụng đến choáng váng, tay mò mẫm bấm phím loạn trong túi, căn bản lấy ra không nổi.
Hai phút sau, Đinh Liên dẫn theo người nhà họ Đỗ chạy đến, lúc này Khương Diệp mới mềm oặt ngã xuống mặt đất, nhắm mắt lại.
Đầu cô, đau quá.
Khương Diệp nằm ở bệnh viện tư nhân một tuần, vì não bị chấn động nhẹ, cô ăn gì cũng bị nôn ra, di chứng ù tai, tình trạng không được tốt cho lắm.
May mắn là mùa này mặc hơi nhiều quần áo, cách một lớp áo khoác, sau lưng vẫn bị trầy da, da đầu cùng tóc bị rách một mảng nhỏ, hơn nữa mẹ cô đến đúng lúc. Nằm viện một tuần, cô gầy đi bốn cân.
Đinh Liên đến nhìn cô, tức giận đến mức ném bốp cái túi lên tường, sau đó mới bình tĩnh lại, nói:
“Đã báo thằng khốn kia vào cục cảnh sát, tội cố ý giết người, đời này đừng hòng ra ngoài, đúng rồi, nó còn nói Đỗ Mạc tận mắt nhìn thấy con lái xe đâm nó, nhưng Đỗ Mạc không nhận.”
Khương Diệp nghịch chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, đó là chiếc đồng hồ Bùi Chinh đưa, không nghĩ đến sau một tai nạn như vậy, nó vẫn còn nguyên vẹn.
Chỉ tiếc, miếng ngọc Đỗ Vang đưa cho cô đã bị vỡ, xem như cứu cô một mạng.
Tài xế bị thương nghiêm trọng, đã nằm trong phòng ICU năm ngày, hôm qua vừa mới chuyển về phòng thường, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ đã qua cơn nguy kịch.
“Di động con vẫn luôn có người nhắn tin, lúc nãy còn gọi đến.”
Đinh Liên đưa di động cho cô: “Bác sĩ bảo con không được dùng di động nhiều, đầu còn chưa khỏi hẳn, con phải trả lời à?”
Khương Diệp cầm di động, ấn mở đưa mắt nhìn.
Bảy cuộc gọi nhỡ của Bùi Chinh, mỗi ngày một cuộc.
WeChat gần như tràn ngập tin nhắn của anh.
【 Chuyển nhà sao, nhắn địa chỉ cho anh. 】
【 Em cũng không đến hiệu sách? 】
【 Tam Tam, có phải em xảy ra chuyện gì rồi không? 】
【Anh hi vọng em trốn anh, mà không phải gặp chuyện gì đó.】
【 Nếu anh quấy rầy em, hãy nói với anh một câu là được, Tam Tam. 】
【 Em chán ghét anh sao? 】
【 Anh không thể ngủ, cứ nghĩ đến em. 】
【 Tam Tam. 】
【 Chủ hiệu sách nói có phải anh đang đợi người không. 】
【 Mèo quất nhỏ không thấy đâu, anh tìm cả buổi trưa cũng không tìm được.】
【 Tam Tam, anh không tìm được mèo quất nhỏ. 】
【 Cũng tìm không thấy em… 】