Chu Phù Thế nghỉ phép về nước, vừa hạ cánh xuống thành phố Thẩm thì được mấy người anh em trực tiếp đưa từ sân bay về khách sạn ăn tối. Họ nói rằng anh hiếm khi về, nên muốn giúp anh đón gió tẩy trần.
Một người anh em nói không tìm được phòng bao nên Chu Phù Thế xuống lầu đón, không ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở sảnh khách sạn, nhưng đối phương hoàn toàn coi anh là người xa lạ.
Chu Phù Thế chắc chắn Lục Viện đã nhìn thấy, nhưng tầm mắt của cô chỉ dừng trên người anh chưa đến hai giây, sau đó quay đầu lảng tránh ánh mắt anh. Anh còn nghe thấy cô nói với bạn bè: "Tôi cảm thấy không khỏe lắm, nhưng Tuấn Sanh bám dính quá."
Chu Phù Thế quay lại nhìn, Lục Viện mặc một chiếc váy xẻ màu rượu sâm panh, đôi chân thon dài trắng đến phát sáng, vừa đi về phía trước vừa uốn éo thân hình quyến rũ, mái tóc dài xinh đẹp khẽ đung đưa, đặc biệt là cô đang ôm lấy cánh tay của một người đàn ông. Tất cả những điều này đều làm anh khó chịu.
Lục Viện và những người khác bước vào thang máy, số tầng không ngừng thay đổi, cuối cùng dừng lại ở tầng sáu.
Chu Phù Thế quay đầu nhìn biển hướng dẫn ở lối vào khách sạn, tầng sáu đang tổ chức tiệc rượu.
Khi Lục Viện ôm tay Nhậm Tuấn Sanh bước vào phòng tiệc, có không ít người xì xào bàn tán, dù sao tin tức Nhậm Tuấn Sanh lén lút gặp gỡ nữ minh tinh cũng gây ồn ào huyên náo.
Bây giờ Lục Viện lại đồng ý đi cùng anh ta tham dự tiệc rượu, không biết bọn họ nên khen ngợi sự rộng lượng của Lục Viện hay mắng cô không đầu óc?
Nhưng thực ra chỉ có Lục Viện là nghĩ đơn giản, cô nhìn theo ánh mắt những người đó thì phát hiện nữ minh tinh Y Sa cũng có mặt trong buổi tiệc rượu.
Isha lơ đãng nở một nụ cười khinh thường, giây tiếp theo nghênh ngang tiến về phía hai người họ.
Có vẻ Nhậm Tuấn Sanh cũng như không biết, cau mày nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt đầy cảnh cáo.
Y Sa tỏ ra không hề sợ hãi, nhưng bị vài nhân viên ngăn lại, rồi thì thầm vào tai vài câu. Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Nhậm Tuấn Sanh rồi bị những người đó đưa ra khỏi bữa tiệc.
Lục Viện vốn muốn nghe thử Y Sa sẽ nói gì, nhưng xem ra Nhậm Tuấn Sanh cũng sợ mất mặt?
Cô cười nhẹ vỗ vỗ cánh tay Nhậm Tuấn Sanh, đưa tay vuốt phẳng cổ áo sơ mi của anh ta, "Ít nhất cũng nên tìm một người hiểu chuyện."
Nói đến hiểu chuyện, Nhậm Tuấn Sanh chưa từng thấy cô gái nào hiểu chuyện như Lục Viện. Giống như vừa rồi, phút trước cô còn nói hủy hôn, phút sau gặp người khác, lại giả vờ thân mật với anh ta.
Cô thực sự là người hiểu chuyện, lấy đại cục làm trọng?
Lục Viện ở lại khoảng nửa tiếng rồi xin phép rời đi, cô chỉ đi cùng Nhậm Tuấn Sanh để khoe khoang mà thôi, hai công ty hợp tác trong nhiều dự án, không thể để tin đồn ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
Nhậm Tuấn Sanh gặp lãnh đạo văn phòng thành phố, còn đang nói chuyện dở, "Chờ một lát, anh đưa em về."
Cô dựa vào vai anh ta, giả vờ thân mật, giọng nói không quá nhỏ nhưng cũng không quá to, vừa đủ để mấy người xung quanh nghe thấy: "Không cần đâu, anh đang bận việc, lát nữa em gặp anh ở nhà."
Lãnh đạo thành phố cười trêu: "Người trẻ tuổi đúng là ngọt ngào".
Lục Viện đi vào toilet trước khi rời đi, khi bước ra thì nhìn thấy Chu Phù Thế đang đứng dựa vào tường.
Lục Viện dừng lại một giây, nhưng không nói một lời cũng không chào hỏi, định đi thẳng qua, nhưng bị anh nắm lấy cổ tay đè lên tường.
Cô không đẩy anh ra, ngẩng đầu cười nhẹ, chủ động chào hỏi: "Đội trưởng Chu, anh về khi nào vậy?"
Anh nhìn đồng hồ, nói: "Vừa hạ cánh cách đây chưa đến hai tiếng."
Cô trầm tư gật đầu, nụ cười càng ngọt ngào hơn, "Vậy sao? Thật trùng hợp, chúng ta có thể gặp nhau ở đây."
Cô cười đến là vô tâm, chẳng hiểu sao lại khiến anh bực bội: "Người đàn ông vừa rồi là vị hôn phu của em à?"
Cô mím môi nói: "Coi như là vậy."
Chỉ trong nửa tiếng, anh đã điều tra rõ ràng mối quan hệ giữa Lục Viện và người đàn ông mà cô ôm tay lúc nãy, Nhậm Tuấn Sanh, họ đã đính hôn hai năm trước, trước khi cô đến Sudan.
Nhưng cũng may, quan hệ của họ không thân mật, không đúng, chắc hẳn là cũng không tốt.
Anh cau mày, "Em đã có vị hôn phu còn trêu chọc tôi?"
"Trêu chọc?" Cô cảm thấy từ này không đúng. "Đội trưởng Chu, anh nói thế là có ý gì? Chúng ta đều là người trưởng thành, anh tình tôi nguyện."
Anh mím môi, im lặng vài giây: "Vậy sao còn muốn tôi liên lạc với em?"
Lúc trước, sau khi Lục Viện lên máy bay, Chu Phù Thế chần chừ không rời đi luôn. Khoảng năm phút sau, thang máy lại mở ra, Lý Du đưa danh thiếp riêng của Lục Viện cho anh: "Lục tổng nhờ tôi đưa cho anh, nói rằng khi nào về nước, anh có thể liên lạc với cô ấy."
Cô hơi nghiêng đầu, nhướng mày, "Chẳng phải anh không liên lạc sao?"
Cô càng nhẹ nhàng bâng quơ, anh càng bực bội, đặc biệt là thái độ thờ ơ của cô lúc này, khiến anh cảm thấy cô chỉ đang chơi anh?
Anh vòng tay qua eo thon của cô, cúi người dựa sát vào cô: "Lục Viện, rốt cuộc em có tâm không?"
Cô tựa đầu vào ngực anh: "Anh không biết sao?"
Anh hơi ngả người về phía sau, không cho cô tựa vào ngực mình, lạnh lùng đáp: "Tôi không biết."
Cô khẽ nhếch môi, nắm lấy tay anh đặt lên tim mình: "Bây giờ anh đã biết chưa?"
Dưới lòng bàn tay anh là nhịp tim mạnh mẽ của cô, bàn tay anh đang nhẹ nhàng ấn xuống bầu ngực mềm mại của cô, hầu kết vô thức chuyển động, "Lục Viện......"
Cô đặt tay lên vai anh, ngón tay trượt xuống từng chút một: "Lát nữa có sắp xếp gì không?"
Anh không hiểu gì, nhìn xuống bàn tay cô đặt trên ngực mình, "Ừm?"
Cô lấy thẻ phòng từ trong túi xách ra, nhét vào túi quần anh: "Lát nữa gặp."
Anh siết bàn tay đang ôm eo cô, như muốn nắm chặt cô trong lòng bàn tay mình, "Lại chơi tôi à?"