Đòn Trí Mạng

Chương 20: Bóng dáng quen thuộc



Sáu tháng sau, thành phố Thâm bước vào đầu hè, sáng nay Lục Viện vừa trở về sau chuyến công tác kéo dài một tuần ở Đức.

Cô ngủ ở nhà cũ đến khoảng ba giờ chiều, tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống lầu, Lý Du đã ngồi đợi sẵn.

Nhìn thấy Lục Viện đi xuống, Lý Du lập tức đứng dậy, vội vàng tiến tới đón cô, trước tiên đưa tách cà phê đến, "Lục tổng, bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ tối. Khoảng sáu giờ, Nhậm tổng sẽ đến đón cô."

Lục Viện nhấp một ngụm cà phê đá kiểu Mỹ, cảm thấy vị rất ngon, nhưng khi nghe thấy tên Nhậm Tuấn Sanh thì khẽ cau mày.

Buổi tối có tiệc rượu, bốn năm stylist tụ tập quanh phòng khách tầng một của nhà cũ mỉm cười gật đầu chào Lục Viện: "Lục tổng."

Lý Du chỉ vào một loạt váy treo trên móc, "Lục tổng, cô xem muốn mặc bộ nào?"

Lục Viện chỉ tùy ý liếc nhìn, không trả lời, xoay người đi vào phòng ăn: "Dì Lưu, cháu đói rồi."

Dì Lưu vội vàng từ trong bếp đi ra, lau tay vào tạp dề: "Viện Viện, cháu dậy rồi à? Dì hầm tổ yến rồi, cháu uống một chén trước, sau đó dì nấu thêm cho cháu một bát hoành thánh, hay là muốn ăn mì?"



Từ lúc dì Lưu hai mươi mấy tuổi đã bắt đầu chăm sóc ông nội ở nhà cũ, sau đó là mẹ Lục Viện. Khi ông nội và mẹ cô lần lượt qua đời, nhà cũ cũng trở nên trống vắng. Bây giờ dì Lưu đã gần sáu mươi nhưng vẫn ở lại trông coi nơi này.

Mấy năm nay, mỗi mùa hè Lục Viện chỉ về nhà cũ ở một thời gian, bởi vì mẹ và ông nội đều qua đời vào mùa hè, nên khiến cô thấy nhớ họ.

Lục Viện nhận lấy tổ yến từ tay dì Lưu, "Dì Lưu, Tết Đoan Ngọ sắp đến rồi, khi nào dì làm bánh bao?"

Dì Lưu cười hiền: "Nếu cháu muốn ăn thì lát nữa dì sẽ làm."

Lục Viện bĩu môi, "Ngày mai đi, buổi tối cháu còn có việc, phải ra ngoài."

Dì Lưu gật đầu: "Được, ngày mai ăn nhé."

Sáu giờ mười lăm, khi Nhậm Tuấn Sanh đến, Lục Viện mặc một chiếc váy hai dây màu sâm panh cao cấp được may riêng, đang chọn giày cao gót để lát nữa đi.

Dì Lưu mỉm cười mời anh ta vào ngồi: "Cậu Nhậm đến rồi à, mau ngồi đi, tôi pha cho cậu một tách trà."

Lục Viện chỉ đôi dép cao gót quai ngang màu đen cho stylist, quay sang nói với dì Lưu: "Dì Lưu, không cần làm đâu, chúng cháu đi luôn đây."

Nhậm Tuấn Sanh đang định ngồi xuống, nghe thấy cô nói vậy, thì cười ngượng ngùng: "Đúng vậy, chúng cháu đi luôn đây. Không làm phiền dì Lưu nữa"

Lục Viện đi giày cao gót ra ngoài, khi bước xuống bậc thang, Nhậm Tuấn Sanh tự nhiên đưa tay ra đỡ, nhưng cô lại đưa tay về phía Lý Du. Lý Du liếc nhìn Nhậm Tuấn Sanh, nhanh chóng đưa tay đỡ cô.



Nhậm Tuấn Sanh không để ý, đi trước đến mở cửa ghế sau xe ô tô, "Viện Viện, cảm ơn em đồng ý tham gia tiệc rượu cùng anh."

Lục Viện đặt tay lên cửa xe rồi chậm rãi quay người nhìn anh ta, "Không cần cảm ơn, dù sao cũng là lần cuối cùng."

Nụ cười trên mặt Nhậm Tuấn Sanh cứng đờ trong giây lát, nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục: "Có phải là lần cuối hay không thì chưa biết, nhưng anh vẫn muốn cảm ơn em."

Lục Viện hơi nhếch môi, không nói gì, cúi người ngồi vào trong xe.

Nhậm Tuấn Sanh là vị hôn phu trên danh nghĩa của Lục Viện. Khi mẹ cô qua đời, anh ta đã an ủi cô rất nhiều, cho nên trước khi mất, ông nội mới giao phó cô cho anh ta. Dù lúc đó cô chẳng thích anh ta lắm, nhưng lại cảm thấy có yêu hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần ông nội có thể yên tâm là được. Hơn nữa lúc đó cô gần như chỉ có một mình, anh ta quả thực có thể giúp đỡ nên cô mới đồng ý đính hôn.

Sau khi hai người đính hôn, cô cũng đối xử chân thành với anh ta, nhưng đáng tiếc anh ta không trân trọng cô, những hành động ngọt ngào đó chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.

Hai người không nói gì suốt chặng đường, xe bị kẹt vì đang giờ cao điểm.

Lục Viện nhìn khung cảnh đường phố tấp nập, thản nhiên nói: "Nhậm Tuấn Sanh, chúng ta dễ hợp cũng dễ tan đi."

Ngón tay đang lướt điện thoại của Nhậm Tuấn Sanh dừng lại một giây. Kỳ thật trước khi đến Sudan, Lục Viện cũng đã đề cập tới chuyện này, nhưng câu trả lời của anh ta vẫn như cũ: "Anh không đồng ý."

"Chúng ta đã đính hôn được hai năm, nay đã khác xưa, giữa chúng ta bây giờ chỉ còn lợi ích nên làm đối tác là được rồi. Hai ngày trước anh và Isha đã lên trang đầu của bản tin giải trí, nhưng anh lại không truy cứu. Xem ra anh rất thích cô ấy, nhưng tôi thì ngại mất mặt." Khi nói những lời này, Lục Viện không quay đầu lại nhìn, bình tĩnh như thể đang nói về việc của người khác.

Nhậm Tuấn Sanh vội vàng giải thích: "Viện Viện, chỉ là hiểu lầm thôi, tại paparazzi chụp linh tinh. Cô ấy đã ký hợp đồng với công ty, anh chỉ đưa cô ấy ra ngoài xã giao thôi."

Lục Viện hoàn toàn không muốn nghe lời bào chữa của anh ta nên trực tiếp ngắt lời, "Nhậm Tuấn Sanh, trong lòng anh biết rõ đây có phải là hiểu lầm hay không. Cánh săn ảnh đã gửi cho tôi một bản sao, anh có muốn xem để nhớ lại không?"

Nhậm Tuấn Sanh lập tức nghẹn họng, "Lục Viện."

Xe từ từ đến gần cửa khách sạn năm sao rồi dừng lại, người gác cửa khách sạn ra mở cửa xe.

Trước khi bước xuống xe, Lục Viện quay lại nhìn Nhậm Tuấn Sanh, ánh mắt vô cùng kiên định như muốn nói cho anh ta biết đây không phải là trưng cầu ý kiến mà là thông báo. "Nhậm Tuấn Sanh, thực ra chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì từ lâu rồi. Ngày mai, tôi sẽ bảo người gửi thông báo hủy hôn cho anh."

Lục Viện xuống xe trước, Nhậm Tuấn Sanh theo sau, hai người sóng vai đi vào, nhưng không quá gần nhau.

Gặp vài người quen ở cửa khách sạn, tất cả đều đến đây dự tiệc.

Một đám người vừa đi vào trong, vừa hỏi Lục Viện: "Nghe nói cô Lục đi công tác nước ngoài? Về lúc nào vậy?"

"Vừa về sáng nay, mệt quá không định đến đây, nhưng Tuấn Sanh nói tôi không đến thì anh ấy cũng không đến, nên đành phải đi cùng." Lục Viện mỉm cười ngọt ngào, nắm lấy cánh tay Nhậm Tuấn Sanh. Khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người đàn ông.