Đông A Tái Khởi

Chương 13: Trọng giáp kỵ binh?



Chương 13: Trọng giáp kỵ binh?

Suốt nửa canh giờ, quân Đại Việt nhiều lần xung phong nhưng không tiến vào phạm vi dưới 100 bước, tinh thần quân Nguyên được thả lỏng hơn rất nhiều. Một số binh lính thậm chí cả tướng hiệu trong quân Nguyên cũng bắt đầu có suy nghĩ “có lẽ do quân mình quá đông nên quân An Nam e dè không dám xông vào”.

Dần dần từ trạng thái căng thẳng cực độ, nín thở chờ thời khắc chiến đấu thì Quân Nguyên dần dần buông lỏng hơn. Binh sĩ trong hàng ngũ quân Nguyên đều muốn ngóc đầu nhìn xem quân Đại Việt định làm gì. Bắt đầu xuất hiện một số tiếng cười cợt nhả trong trận quân Nguyên khi quân Đại Việt lần nữa rút lui.

Chỉ có Lưu Thế Anh đang đăm chiêu suy nghĩ ý định của Trần Quốc Toản, nhưng hắn không hiểu. Càng nghĩ hắn càng thấy không ổn, hắn biết Trần Quốc Toản không phải hạng tướng quân tầm thường. Chắc chắn phải biết chỉ cần trời sáng rõ, cơ hội cho hắn tập kích sẽ càng ít, chưa kể viện binh từ trung quân rất nhanh sẽ tới, khi đấy Trần Quốc Toản có muốn thoát cũng khó. Không có chuyện Trần Quốc Toản không biết sự lợi hại của kỵ binh Mông Cổ. Suy nghĩ mãi, hắn vẫn không hiểu mưu tính của Trần Quốc Toản là gì vô tình làm hắn lơ là chú ý tình hình 2 bên cánh.

Trần Văn Cảo cho quân nghỉ ngơi hoàn tất lại tiếp tục tiến hành xung phong đợt mới. Giữa tiếng rầm rập xung phong của 1000 kỵ binh Trần Văn Cảo, trong trận quân Nguyên dần đáp lại bằng những cái chỉ chỏ và tiếng cười, không ai nghĩ quân Đại Việt lần này sẽ đánh vào.

Trần Văn Cảo không làm chúng thất vọng, tiến vào phạm vi 100 bước, không cần quân Nguyên bắn tên Trần Văn Cảo vẫn lập tức lại quay đầu. Thấy quân Đại Việt nhát c·hết, quân Nguyên trong trận lần này không kìm chế được, cười càng tợn, một số còn bạo dạn hò hét khiêu khích quân Đại Việt tiến vào. Hoàn toàn át đi tiếng vó ngựa của số ít kỵ binh đang dần tăng tốc bên cánh phải quân Nguyên.

Thấy thế trận quân Nguyên được thả lỏng, Trần Lực đã thuận lợi tổ chức xung phong, chiến mã đã dần tăng tốc mà quân Nguyên vẫn chưa phát giác. Trần Quốc Toản khẽ mỉm cười, muốn đánh lạc hướng bọn chúng thêm một chút tạo điều kiện cho Trần Lực thuận lợi xung phong hơn. Trần Quốc Toản liền quay lại nhìn Đặng Văn Thiết khẽ gật đầu. Trần Quốc Toản chỉ thương về phía quân Nguyên và nói to hơn với binh sĩ phía sau:

- Các huynh đệ, thấy quân Nguyên đang cười nhạo chúng ta không? còn nhớ những huynh đệ anh hùng của chúng ta đã hi sinh không? Giờ tới lượt chúng ta rồi. Các ngươi, nói cho bọn chúng biết đi?



“Ô Ô Ô” quân Đại Việt phía sau Trần Quốc Toản nãy giờ ngứa mắt với tiếng cợt nhả của quân Nguyên liền gân cổ gào lớn. Tiếng gầm thét của 4000 kỵ binh Đại Việt đánh bật tiếng cợt nhả của quân Nguyên và tiếng vó ngựa của Trần Lực, làm quân Nguyên giật mình, một số tên còn bất giác làm rơi v·ũ k·hí.

Tiếng hô của Đại Việt làm Lưu Thế Anh như tỉnh lại từ những suy đoán mông lung trong đầu, Lưu Thế Anh càng nhíu chặt mày nhìn chằm chằm về phía Trần Quốc Toản thăm dò mọi động tĩnh có thể.



Tất cả đều chú ý phía trước xem quân Đại Việt định làm gì nhưng vẫn chỉ thấy kỵ binh Đại Việt ngoài gân cổ hét lớn thì không làm gì cả vẫn đứng yên bất động. Toán kỵ binh bên trái thì vẫn như thường lệ lại vòng ra ngoài phạm vi 300 bước, không có gì đặc biệt cả.

Chiến trường rộng lớn, 5 vạn bộ binh xếp thành từng khối phương trận bề ngang cũng tới cả dặm. Không ai để ý thấy Trần Lực và hơn 150 kỵ binh nhằm cánh trái quân Nguyên để đánh tạt sườn đã tới rồi. Trời mới có vài tia sáng yếu ớt, Trần Lực lại từ phía đông đánh tới làm cản trở tầm nhìn của bọn chúng. Lưu Thế Anh chăm chú nghe thấy tiếng vó ngựa nhè nhẹ ngày càng rõ hơn, bỗng như tỉnh ra Lưu Thế Anh giật mình hô to:

- Dương Đông kích Tây. C·hết tiệt, trúng kế rồi, địch đánh từ bên phải.

Lưu Thế Anh nhanh chóng di chuyển tầm nhìn quan sát bên phải, tới khi lờ mờ nhìn thấy 1 hàng kỵ binh đơn lẻ dàn hàng ngang đang phi nước đại đánh tới, nhìn địa hình bằng phẳng là đồng ruộng bỏ hoang này thì dù Lưu Thế Anh ngu thế nào cũng nhận ra đối diện mình là gì liền hô to:



- C·hết tiệt, là trọng giáp kỵ binh. Nhanh, điều thương binh và trọng giáp bộ binh sang cánh trái, liều c·hết cản quân địch. Nhanh Lên.

Do Trần Quốc Toản chỉ dàn trận phía trước để thu hút quân Nguyên, để đối kháng lại quân Nguyên cũng tập trung gia cố phía trước đội hình của mình. Bên sườn có rất ít thương binh và bộ binh chống đỡ. Nãy giờ quân Nguyên được thả lỏng tinh thần, lại thêm lệnh điều động bất ngờ và cộng thêm ít huấn luyện làm đội hình quân Nguyên lập tức có chút r·ối l·oạn.

Thấy đội hình quân Nguyên giờ mới rục rịch xoay đội hình để đối phó, phạm vi chỉ còn 200 bước, ngựa thì đã tăng tốc rồi. Trần Lực liếm cánh môi khô khốc, mỉm cười thầm hô:

- Các ngươi nhận ra thì đã muộn rồi.

Mang trên mình giáp nặng tới 70-80 cân, chưa kể giáp của chiến mã nên bình thường khi di chuyển, một trọng giáp kỵ binh cần thêm 2 ngựa khác để chở giáp, lại cần thêm 2 phụ binh để hỗ trợ mặc giáp trước khi xung phong. Giáp dày, ngựa khỏe, Trọng giáp kỵ binh là đội quân cảm tử vô cùng lợi hại dùng để phá trận địch, mở đường cho đại quân xung phong.

Vốn dĩ, trọng giáp kỵ binh của Mông Cổ là mới đội quân lợi hại nhất. Với Đại Việt thì phải dốc hết sức cũng chỉ miễn cưỡng lập được vài trăm trọng giáp kỵ binh, còn Mông Cổ nhờ có nguồn chiến mã dồi dào nên có thể dễ dàng lập đội quân tới hàng nghìn trọng giáp kỵ binh. Nhưng từ khi tới Đại Việt, Trọng giáp kỵ binh của quân Nguyên gần như không có cơ hội được ra trận chỉ vì địa hình không cho phép. Trọng giáp kỵ binh vì chở rất nặng nên muốn xung phong phải chọn chiến trường bằng phẳng, nền đất rắn chắc. Tới Đại Việt rừng núi thì nhiều, đầm lầy thì lắm, chả có mấy trận chiến được đánh trên đồng bằng nên đội quân này của quân Nguyên gần như trở nên vô dụng. Không ngờ, tới đây quân Nguyên lại phải đối mặt với đội kỵ binh này.

Vào phạm vi 100 bước, tên trong trận quân Nguyên bắn ra như mưa, nhưng đáp lại là những tiếng leng keng khô khốc của kim loại v·a c·hạm. Trọng giáp kỵ binh mặc giáp rất dày, ngựa cũng đeo giáp nên những mũi tên bình thường là vô dụng trước chúng, nếu có số lượng lớn trọng tiễn hay nỏ tám trâu thì mới có thể gây sát thương với đội quân này. Trần Quốc Toản dựa vào tin tình báo biết đội quân Nguyên này không có những v·ũ k·hí đó nên quyết đoán tung luôn con át chủ bài ra từ đầu để có thể nhanh chóng phá tan trận địch. Muốn sớm kết thúc chiến đấu và giảm thiểu t·hương v·ong cho Đại Việt.



Cung tiễn trở lên vô dụng, quân Nguyên càng trở lên hoang mang thêm r·ối l·oạn chỉ còn có thể hy vọng vào trường thương và thuẫn binh có thể cản được bước tiến của trọng giáp kỵ binh mà thôi. Dưới áp lực cường đại của trọng giáp kỵ binh đang đến, các tướng hiệu dù biết tử thần tới rồi nhưng vẫn cố gắng bắt các binh sĩ giữ đội hình, dựng khiên hi vọng có thể dùng xác người để cản đà tiến của kỵ binh, tránh vỡ trận hình. Một khi trận hình r·ối l·oạn để kỵ binh thuận lợi tiến sâu vào đội hình thì bộ binh sẽ chỉ là con mồi chờ kỵ binh làm thịt mà thôi.

Cùng theo tiếng rầm rập ngày càng gần, hình ảnh các trọng giáp kỵ binh ngày càng hiện rõ trước mắt quân Nguyên. Quân Nguyên trợn mắt kinh hãi tột độ khi thấy đối diện là những kỵ binh cao lớn, cùng giáp trụ kín mít và mặt lạ quỷ hung dữ đang hung hãn lao về phía mình. Cả người và ngựa đều như được bọc thép. Cảm giác c·ái c·hết ngày càng rõ ràng với quân Nguyên.

Dù các tướng hiệu quân Nguyên đã rất cố gắng, trận hình quân Nguyên vẫn miễn cưỡng duy trì được nhưng tất cả đều vô ích. Trần Quốc Toản đã canh giờ phát lệnh rất chuẩn, mặt trời tháng 6 dù là mới bình minh thì cũng vô cùng chói mắt. Ngoài áp lực về tinh thần, khi mặt trời vừa ló rạng, ánh sáng mặt trời bất ngờ làm cho quân Nguyên chói mắt, bất giác theo phản xạ quay đầu, lấy tay che ánh mặt trời. Chỉ cần khoảnh khắc đấy là đủ với Trần Lực và đội quân trọng giáp kỵ binh.

“Sát” kèm theo tiếng hô của Trọng giáp kỵ binh là hàng loạt tiếng v·a c·hạm ghê rợn vang lên, thuẫn binh bị hất văng vỡ nát, giáo mác gãy vụn. Vô số những tiếng hét đau đớn vang lên, cũng có những trọng giáp kỵ binh bị giáo đâm xuyên qua người nhưng ngựa vẫn còn đà, vẫn tiếp tục tiến lên phía trước đủ sức dẫm c·hết thêm vài tên quân Nguyên. Dưới võ ngựa, thân thể con người như bùn nhão, máu huyết và tàn chi cơ thể bị hất tung cùng theo bước tiến của chiến mã. Chiến mã lướt qua, đao trên tay của kỵ binh, đao dưới yên ngựa nhẹ nhàng cắt đứt cơ thể của quân Nguyên như chặt chuối. Bỏ lại phía sau vô số các mảnh tàn chi của cơ thể, máu me cùng nội tạng con người.

- Các huynh đệ, nhanh nữa lên.

Trong chiến trường huyên náo, chả biết đồng đội có nghe được không nhưng Trần Lực vẫn cố gắng gào thét huynh đệ tiến lên, hắn biết phải giữ tốc độ xung kích cho chiến mã, chỉ cần dừng lại sẽ bị bộ binh vây lấy dùng loạn đao chém c·hết. Xung quanh bắt đầu có từng trọng giáp kỵ binh mất đà, bị số đông bộ binh quấn lấy kéo xuống ngựa băm thành thịt vụn rồi. Khi đà chiến mã giảm dần, đao trong tay các trọng giáp kỵ binh bắt đầu hoạt động hết công suất, liên tục là quân Nguyên bị kỵ binh chém đổ rạp, đội hình thương binh quá mỏng, thiếu v·ũ k·hí dài nghiêm trọng khiến quân Nguyên như cá nằm trên thớt chờ đồ đào của kỵ binh tới chặt.

Những bĩnh sĩ quân Nguyên tuyệt vọng đối đầu với trọng giáp kỵ binh đang lao tới, số ít sống sót sau khi trọng giáp kỵ binh chạy qua nhìn cảnh tượng xung quanh như chốn địa ngục, cảnh tượng quá kinh khủng.

Mặt đất mới vài khắc trước còn khói bụi mù mịt thì giờ nhớp nhác như bùn do máu và thịt tạo nên, những đồng đội vữa nãy còn đứng dày đặc giờ chỉ còn lại ánh mắt vô hồn hoặc đống thịt nhão trên mặt đất. Nhưng binh lính sống sót thất thần đứng giữa mặt đất đầu xác c·hết, tai ù đặc, nỗi sợ chiếm hữu toàn bộ tâm trí bọn chúng, không còn nghe thấy hiệu lệnh gì nữa. Mặc kệ tên tướng hiệu bị cụt 1 tay máu me còn chảy ròng ròng đang gân cổ hò hét hò hét, những binh lính quân Nguyên cứ đứng ngẩn đó như đ·ã c·hết. Chỉ có một số rất ít đủ tỉnh táo bắt đầu cố gắng tập hợp lại theo lệnh của tướng hiệu trong quân.

Nhưng Trần Quốc Toản không cho bọn chúng cơ hội đó. Ngay khi trọng giáp kỵ binh phá trận, Trần Quốc Toản đã dẫn theo 4000 thiết kỵ đánh thốc vào cánh quân bên phải của quân Nguyên.

Chỉ thấy mặt đất như rung chuyển còn mạnh hơn, tiếng động mạnh hơn, áp lực lớn hơn. Khiến những binh sĩ quân Nguyên vừa mới cố gắng tập hợp lại trong đội hình rách nát trở lên tuyệt vọng, v·ũ k·hí trong tay bất giác rơi xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn lưỡi đao sắc bén đang lướt tới cổ mình. Có trọng giáp kỵ binh mở đường, thiết kỵ Đại Việt dễ dàng tràn tới, đập tan chút cố gắng còn lại của quân Nguyên.