Mùa hè trời rất nóng, phải tranh thủ hành quân khi mặt trời chưa lên quá cao để tiết kiệm thể lực. Nên canh 4, toàn doanh quân Nguyên cũng thức dậy, các hỏa đầu bắt đầu nổi lửa nấu cơm. Hỏa đầu trong quân nấu cơm cũng rất đơn giản, cứ cho gạo vào nồi, có thịt khô thì cũng cho tất vào rồi nấu lên, nhiều gạo thì thành cơm, ít gạo thì thành cháo. Mỗi lính là cầm một cái bát, 20 người quây quanh 1 nồi tự múc tự ăn. Hôm nay phải đánh trận, Lưu Thế Anh cho phép hỏa đầu nấu nhiều lương thực hơn mọi ngày khiến các binh sĩ được ăn no hơn. Chỉ cần được ăn no, tâm trạng các binh sĩ đều trở lên vui vẻ hơn ít nhiều.
Đang xì xụp ăn cơm vui vẻ, nghe tiếng lọc cọc của chiến mã từ xa khiến bĩnh sĩ dần nghển cổ chú ý về phía tiếng vó ngựa. Chỉ thấy hai kỵ binh quân Nguyên phi như ma đuổi từ xa về phía đại doanh, về gần đến doanh trại gân cổ hét to hết sức:
- Quân địch tập kích, quân địch tập kích.
Nghe tiếng quân địch tập kích, quân Nguyên đang ăn vội vã bỏ bát bỏ đũa nháo nhào tìm v·ũ k·hí. Tiếng tù và vang lên, lập tức cả doanh trại quân Nguyên nhốn nháo, các tướng hiệu trong quân ra sức tập hợp quân lính dưới quyền lập đội hình. Lưu Thế Anh giáp trụ đã đầy đủ từ lều chính bước ra, theo sau là Lưu Nguyên. Hai kỵ binh thấy tướng quân tới, lập tức không đợi ngựa dừng hẳn mà nhảy xuống quỳ một gối nói:
- Bẩm tướng quân, phía bắc phát hiện quân An Nam, quân số khoảng 5000 kỵ binh, còn cách đại doanh của ta 10 dặm.
- Kỵ binh? Địch có tận 5000 kỵ binh mà giờ ta mới biết. C·hết tiệt, báo động toàn doanh, lập tức vào đội hình chiến đấu, lập cự mã trận. Cho người về xin Đại Tướng Quân cử kỵ binh tới cứu viện.
Lưu Thế Anh và Lưu Nguyên vô cùng kinh ngạc quát lớn. Đại Việt có tận 5000 kỵ binh, trong khi tin tức do thám từ hôm qua báo về Đại Việt chỉ có hơn 2000 kỵ binh mà thôi. Còn may quân Nguyên từ hôm qua đã liên tục phái du kỵ đi do thám xung quanh dù là buổi tối cũng không ngừng nên mới có thể sớm phát hiện ra quân Đại Việt tập kích. Nêu không kịp chuẩn bị, 5000 kỵ binh này hoàn toàn có thể làm cỏ mấy vạn bộ binh không mấy khó khăn.
Cũng không thể trách quân thám báo của quân Nguyên, ngay từ đầu Trần Quốc Toản đã chủ định giấu quân, kỵ binh một phần đóng trong rừng theo Trần Văn Phúc, một phần đóng ở hậu doanh của Trần Văn Bách. Ngoài ra, cuộc chiến với thám báo Đại Việt diễn ra không ngừng, hơn 100 du kỵ hôm qua lại bị Trần Quốc Toản tiêu diệt toàn bộ, rất nhiều tin tình báo b·ị b·ắt lại nên quân Nguyên không có đủ thông tin về quân Đại Việt là điều dễ hiểu.
Dưới sự thúc giục của các tướng hiệu, quân Nguyên cũng nhanh chóng lập được đội hình từng phương trận dày đặc để chống lại kỵ binh. Trước trận là một số hàng cự mã ít ỏi được dựng lên. Nhìn trang bị của bộ binh, Lưu Thế Anh không khỏi lắc đầu ngao ngán. Trang bị quá nghèo nàn, phần lớn bộ binh chỉ có giáp da, một phần không nhỏ thậm chí còn không có giáp. Quá thiếu thuẫn binh và thương binh, cung thủ cũng quá ít không thể đủ sức phòng ngự trước kỵ binh. Chưa nói tới kỷ luật, chỉ riêng trang bị thế này, nếu để kỵ Đại Việt binh xuyên vào trong trận thì quân Nguyên sẽ cầm chắc c·ái c·hết. Số cung thủ quá ít, Lưu Thế Anh đành xếp phần lớn cung thủ ở trung quân, để bộ binh, thuẫn binh và thương binh ít ỏi lên tiền quân. Chỉ hi vọng có thể cầm chân quân Đại Việt tới khi viện binh đến. Chỉ cần kỵ binh Mông Cổ xuất hiện, quân Đại Việt chắc chắn sẽ phải rút lui nếu không muốn bị tiêu diệt toàn bộ.
Cả chiến trường đang huyên náo của quân Nguyên, bỗng chốc dần im lặng khi nghe thấy tiếng tiếng vó ngựa đang dần tiến tới. Mặt đất như rung chuyển ngày càng rõ ràng, toàn bộ quân Nguyên như đều nín thở căng thẳng nhìn về phía tiếng vó ngựa phát ra. Dần dần xuất hiện trước mặt quân Nguyên là hàng ngàn kỵ sĩ đen xì đang dần tập kết ở phía trước.
Trước áp lực quá lớn từ hàng nghìn kỵ binh mang lại khiến quân Nguyên bất tri bất giác đều khó khăn nuốt khan một cái, một số tên vì quá căng thẳng còn gục xuống nôn thốc nôn tháo bữa sáng vừa mới ăn. Không ai muốn đứng hàng trên khi đối mặt với đội quân tử thần kia cả, nhưng phía sau lưng là giám quân đang lăm lăm đao trong tay, không tên nào dám lùi lại nên miễn cưỡng lắm quân Nguyên vẫn duy trì được đội hình.
Nếu là quân Mông Cổ đã quen chiến đấu với kỵ binh thì không sao, nhưng đây phần lớn là quân Hán, trong tâm khảm người Hán luôn âm ủ một nỗi sợ hãi với kỵ binh. Đơn giản vì hàng ngàn năm qua người Hán luôn bị ám ảnh bởi kỵ binh của người du mục thi thoảng lại làm cỏ cả Trung Nguyên, ngay như hiện tại họ cũng đang bị chính kỵ binh Mông Cổ đô hộ. Sát khí từ kỵ binh quá nặng, cả chiến trường là bầu không khí căng thẳng cực độ khiến việc thở cũng trở lên khó khăn với nhất nhiều binh sĩ.
Nhìn đội quân kỵ binh đen xì phía trước, nhìn lá cở đỏ thắm thêu 6 chữ vàng “PHÁ CƯỜNG ĐỊCH BÁO HOÀNG ÂN” rất bắt mắt đi đầu, Lưu Thế Anh nghiến răng ken két:
- Trần Quốc Toản, lại là ngươi!
Từng nếm trận đại bại ở bên bờ Sông Hồng, Lưu Thế Anh đã thấy tấm đại kỳ này dẫn đầu một mũi t·ấn c·ông, dù quân số ít ỏi nhưng lại là mỗi t·ấn c·ông sắc bén nhất phá tan mọi phòng tuyến, đội hình quân Nguyên của Lưu Thế Anh. Chính trận đại bại này làm vị trí của Lưu Thế Anh trong quân trở nên thê thảm vô cùng, khiến hắn phải cầm đội quân cảm tử này để mong có thể tìm được đường sống trong chỗ c·hết.
-----------------------------------------
Dẫn đầu đội kỵ binh, dừng trước trận quân Nguyên khoảng 400 bước, nhìn trời mới có chút ánh sáng mà quân Nguyên có thể nhanh chóng lập đội hình. Trần Quốc Toản thầm nhủ:
- Quả không hổ danh là Lưu Thế Anh, muốn tập kích bất ngờ hắn quả không dễ chút nào.
Nhìn sang Đặng Văn Thiết định nói, nhưng thấy ánh mắt van nài của vị huynh đệ này, tý nữa thì Trần Quốc Toản phải phì cười. Quay về phía Trần Văn Cảo, Trần Quốc Toản giao phó.
- Trần Văn Cảo, dẫn 1000 kỵ binh cánh phải tiến hành q·uấy n·hiễu cánh trái của địch, nhớ chỉ gây chú ý của địch, không được mạo hiểm xung trận, tới phạm vi 100 bước lập tức quay đầu. Thực hiện liên tục vài lượt, giúp quân Nguyên thư giãn một tý. Đến khi ta xung trận phá địch, thì tướng quân dẫn quân truy quét bên cánh trái của địch, mục tiêu là lùa bọn chúng chạy vào giữa.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Trần Văn Cảo tuân lệnh rời đi điểm quân, Trần Quốc Toản quay sang nói với Trần Lực, một đại hán cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cả người như được đúc bằng thép. Vốn đã cao hơn Trần Quốc Toản 1 cái đầu, cưỡi con ngựa đại uyển lại càng cao lớn như hộ pháp. Đây chính là đội quân đặc biệt mà Hoàng Thượng ưu ái giao cho Trần Quốc Toản.
- Trần Lực tướng quân, thấy con đê sông Ngũ Huyện Khuê bên trái không? Tướng quân dẫn huynh đệ trong ty tới đó, lợi dụng con dốc để lấy đà. Nhân lúc Trần Văn Cảo thu hút sự chú ý của quân Nguyên, đợi khi có tín hiệu của ta thì xung phong đánh vào cánh phải của địch. Nhớ kỹ, chỉ cần làm loạn trận hình tiền quân của địch là đủ, khi xuyên qua đội hình địch lập tức dừng tham chiến, nhiệm vụ còn lại có ta hoàn thành.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Trần Lực giọng ồm ồm nhận lệnh rời đi, từ hậu đội dẫn theo gần 500 kỵ binh rời đi. Trần Quốc Toản quay lại nói với Đặng Văn Thiết:
- Truyện lệnh xuống, toàn quân chuẩn bị sẵn sàng theo ta xuất chiến. Mục tiêu, chủ soái địch.
Đợi mọi tướng vào vị trí sẵn sàng, Trần Quốc Toản lệnh thân binh bên cạnh bên cạnh, cờ hiệu bên phải vẫy lên. Lập tức, giọng Trần Văn Cảo oang oang cả chiến trường vang lên.
- Các huynh đệ, giờ khắc đuổi quân thủ khỏi bờ cõi đã tới, vì Đại Việt, Sát Thát!
Tiếng hô sát thát vang đội chiến trường, 1000 kỵ binh giáp trụ đen xì, mặt lạ quỷ được hạ xuống nhất tề theo Trần Văn Cảo xung phong.
Quân Nguyên trải qua trăm ngàn trận chiến lớn nhỏ gần như chưa từng phải dùng bộ binh để chống lại kỵ binh như hoàn cảnh bây giờ. Là đội quân vốn lấy kỵ binh xưng bá thiên hạ, dám dùng kỵ binh với quân Nguyên sẽ bị kỵ binh quân Nguyên đè bẹp cả về số lượng lẫn chất lượng. Người Mông Cổ vốn đã là những kỵ binh bẩm sinh. Trong hoàn cảnh lạ lẫm này, lồng ngực binh sĩ quân Nguyên như bị bóp nghẹt, thần kinh vốn đã căng thẳng cực độ chứng kiến đội quân giáp trụ đen xì cùng mặt lạ quỷ đáng sợ đang từ từ tăng tốc tới quân Nguyên cảm giác như tử thần đòi mạng đang đến tìm mình.
Phía sau thuẫn binh và trường thương binh ít ỏi là vài hàng cung thủ tên đã lên dây sẵn. Nhờ có thuẫn binh, thương binh đứng phía trước nên cung thủ quân Nguyên ít nhiều cũng có cảm giác được bảo vệ, vẫn giữ được sự tỉnh táo nhất định chăm chú đợi hiệu lệnh của tướng hiệu phía trước.
Tiếng vó ngựa ngày càng dồn dập, nhẩm đếm khoảng cách đợi kỵ binh Đại Việt tiến vào phạm vi 100 bước, Lưu Nguyên phất tay, các tướng hiệu phía trước lập tức hạ lệnh. Hàng ngàn cung thủ quân Nguyên đồng loạt buông tay. Tên bắn chếch 45 độ để có tầm bắn xa nhất, tên bay vòng cung như châu chấu, kín bầu trời. Loạt đầu bắt xong, lập tức loạt thứ 2 bắn tới.
Đã đến phạm vi 100 bước, ngay khi nghe tiếng bật dây cung cùng tiếng xé gió lao tới, trong anh mắt bất ngờ của quân Nguyên, Trần Văn Cảo lập tức kéo cương ngựa rẽ phải, 1000 kỵ binh Đại Việt cũng đồng loạt rẽ theo.
Vút v·út, phập, phâp. Tiếng tên xé gió tới, nhưng tất cả đều trượt, tên cắm đầy đất. Một loạt rồi 2 loạt tên cắm xuống đất, Lưu Nguyên mới kịp thời hạ lệnh ngừng bắn, nheo mắt nhìn quân Đại Việt lại vòng ra ngoài phạm vi 300 bước. Khi Lưu Nguyên đang không hiểu quân Đại Việt định làm gì thì Trần Văn Cảo lại dẫn đội hình vòng lại, tiếp tục xung phong.
Chuyện cũ lại lặp lại, cung thủ quân Nguyên vẫn như máy móc tiếp tục bắn tên khi kỵ binh vào phạm vi 100 bước. Chúng không dám không bắn, do sợ nếu không bắn để quân Đại Việt thực sự tiếp cận lại gần thì bọn chúng sẽ c·hết rất nhanh.
Chuyện cũ cứ thế lặp đi lặp lại, một bên cứ tới phạm vi 100 bước là quay đầu "bỏ chạy" một bên thì cứ thấy địch tới là bắn tên. Đến lượt thứ 4, mặt đất phía trước đã cắm chi chít tên rồi mà quân Đại Việt vẫn chưa chính thức t·ấn c·ông, từ trung quân, Lưu Thế Anh nhíu mày nhìn về phía đội kỵ binh vẫn đang đứng im bất động phía trước lẩm bẩm:
- Trần Quốc Toản, rốt cuộc ngươi định làm gì?
Khi Trần Văn Cảo chuẩn bị cuộc xung phong tiếp theo, Trần Quốc Toản nhìn về phía đông đã có tia hồng thì khẽ mỉm cười nói:
- Tới lúc rồi!
Trần Quốc Toản gật đầu với thân binh bên cạnh, lập tức cờ lệnh bên trái được phất lên.