Đông A Tái Khởi

Chương 11: Nỗi khổ của Lưu Thế Anh



Chương 11: Nỗi khổ của Lưu Thế Anh

Tới canh 5 (khoảng hơn 3h sáng) Sau khi, a Ngưu xuống đài, lửa cũng đã dần tắt. Trần Quốc Toản giọng nghiêm nghị lần lượt hạ lệnh cho các tướng ở lại như đã phân phó từ trước. Lần lượt các tướng Trần Văn Bách, Trần Văn Phúc điểm quân rời đi. Đợi Đặng Văn Thiết dắt ngựa tới, Trần Quốc Toản tung người lên chiến mã, tay cầm trường thương dặn dò một số gia tướng ở lại.

- Chú Bộc, đại doanh giao cho lại cho chú.

- Cậu chủ yên tâm, chúc người mã đáo thành công. Đặng Văn Thiết, chú ý an toàn của cậu chủ là quan trọng nhất. Chuyện hôm qua ta tạm tha, hôm nay còn như thế, cẩn thận ta lột da ngươi.

Lão Bộc nghe Trần Quốc Toản phân phó cũng không quên quay ra “nhắc nhở” nhẹ Đặng Văn Thiết. Đặng Văn Thiết mồ hôi chảy ra như tắm, gian nan nuốt nước bọt, chỉ gật đầu ra hiệu đã rõ với lão Bộc.

Trần Quốc Toản thấy thế chỉ mỉm cười, lão Bộc quá bao bọc hắn. Tính ra Đặng Văn Thiết cũng là nhân tài có thể cầm 1 quân, nhưng vì Trần Quốc Toản nhất nhất đòi lên trận nên Đặng Văn Thiết bị buộc phải theo Trần Quốc Toản mọi lúc mọi nơi. Đây chính là điều kiện của lão Bộc. Trần Quốc Toản luôn thấy nợ Đặng Văn Thiết việc này.

- Lưu Bá Nham, nhiệm vụ lần này của ngươi và các huynh đệ rất quan trọng, vô cùng khó khăn nhưng trong quân chỉ có các ngươi mới thi hành được kế này. Tuy nhiên, cũng không cần nóng vội, tùy tình hình để phối hợp với đại quân của ta mới mang lại hiệu quả tốt nhất. Nhớ kỹ, trong trận chiến rất khó để ta có thể kịp thời tiếp ứng cho các ngươi nên trong trường hợp xấu nhất hoặc không nhận được tín hiệu thì các ngươi có thể không cần hành động. Ngươi nhớ kỹ, không nhất định phải là lần này, cứ rút đi theo quân Nguyên, chỉ cần các ngươi còn sống rồi cơ hội báo thù của các ngươi sẽ lại tới.

Trần Quốc Toản vừa nói xong, Lưu Bá Nham và gần 200 binh lính phía sau quỳ rạp xuống đất. Có thể dễ dàng nhận ra họ không phải người Việt, tất cả người Việt đều có răng đen bóng loáng do tập quán ăn trầu nhuộm răng, còn bọn họ không có ai răng đen cả. Bọn họ đều là người Tống chạy nạn sang Đại Việt sau khi nhà Tống bị nhà Nguyên tiêu diệt. Đều thấm đẫm tư tưởng trung quân ái quốc của nho giáo, Lưu Bá Nham và gần 200 binh lính kia vì muốn trả mối thù diệt quốc với quân Nguyên nên họ đã xin gia nhập vào đội quân Đại Việt. Vốn dĩ họ được Đại Việt cho phép mặc quân phục giống quân Tống ngày trước để chiến đấu với quân Nguyên, nhưng hiện giờ họ mặc giống hệt Hán quân trong quân Nguyên.



Lưu Bá Nham là thủ lĩnh của nhóm quân đặc biệt này đứng ra chắp tay, giọng cương quyết nói:

- Tướng quân, chúng thuộc hạ đều mang món nợ nước thù nhà trên người, hận không thể lập tức cùng quân Nguyên sống mái một phen, nay tướng quân cho cơ hội, chúng thuộc hạ nguyện đem tính mạng ra báo đáp, quyết không làm phụ lòng tướng quân. Thề g·iết sạch quân Nguyên.

- Thề g·iết sạch quân Nguyên.

Lưu Bá Nham và 200 binh lính phía sau đồng thanh hô to. Họ biểu đạt ý tứ rất rõ, họ căm ghét không chỉ riêng quân Mông Cổ mà là quân Nguyên, chính là bao gồm cả đám người Hán phục vụ quân Nguyên. Muốn ngầm nói với Trần Quốc Toản có thể yên tâm giao phó cho họ, họ sẽ không vì phần quân người Hán có trong quân Nguyên mà lơ là nhiệm vụ. Hơn nữa, họ còn chiến đấu vì gia đình họ đang sống ở Đại Việt.

Trần Quốc Toản hài lòng gật đầu, rồi quay lại nhìn đội ngũ kỵ binh phía sau hô to:

- Xuất phát.

Trần Quốc Toản cùng Đặng Văn Thiết đi đầu, theo sau là 5000 kỵ binh giáp trụ đen xì nhằm hướng nam đi đến. Trên cổng trại, Nguyễn Hoài Bộc đăm chiêu nhìn đội quân dần đi vào bóng tối, theo sau đó là Lưu Bá Nham và 200 binh lính quần sáo xộc xệch, mặt mũi nhem nhuốc chạy theo sau.



------------------------------------------

Trở về chiều hôm trước, sau khi quân Nguyên vượt sông Hồng khoảng 30 dặm, còn cách phòng tuyến sông Như Nguyệt khoảng 25 dặm thì trời đã bắt đầu tối. Lưu Thế Anh hạ lệnh toàn quân hạ trại nghỉ ngơi. Tuy nói là hạ trại, nhưng Lưu Thế Anh biết mình không có đủ thời gian và vật tư để thiết lập doanh trại đang hoàng đủ sức phòng đề phòng quân Đại Việt tập kích. Hắn chỉ còn cách phái thật nhiều du kỵ tỏa ra xung quanh để do thám tình hình quân Đại Việt, càng rộng càng tốt.

Tin thám mã báo về từ chiều: quân Đại Việt cũng đang lập doanh trại gần sông Như Nguyệt, quân số chỉ chừng 2 vạn, chủ yếu là bộ binh. Tin tức này làm Lưu Thế Anh tạm thời yên tâm vì 25 dặm này chủ yếu là đồng ruộng bằng phẳng, muốn dùng bộ binh tập kích hắn là điều không thể.

Lưu Thế Anh nhìn trời đã dần tối liền quyết định cho quân lính nổi lửa nấu cơm, nghỉ ngơi tại chỗ mà không cần dựng lũy phòng thủ nhiều.

Đợi lều chính được dựng lên, dới ánh nến lập lòe, Lưu Thế Anh ngồi trong lều chăm chú nhìn vào bản đồ, chiến báo mà mày nhíu chặt. Thấy phó tướng Lưu Nguyên bê cơm vào cho hắn nhưng không có ý rời đi, ngập ngừng mấy lần muốn nói nhưng lại không nói ra được. Lưu Thế Anh sốt ruột nên chủ động hỏi hắn:

- Lưu Nguyên, có gì thắc mắc thì cứ hỏi, nhấp nhổm làm cái gì?

Lưu Nguyên hơi ngập ngừng nhìn xung quanh rồi cũng nói ra:



- Tướng quân, lần hành quân này có phải chúng ta quá vội vàng rồi không? Quân nhu quá ít, lều bạt cũng không có, khí cụ công thành thì quá sơ sài, chỉ có thang mây. Thậm chí chúng ta còn không có thời gian và vật tư để lập doanh trại đóng quân nghi ngơi, đến trưa mãi đã phải tiến đánh doanh trại quân Đại Việt. Quân dù đông nhưng chủ yếu là Tân Phụ quân, phòng thủ còn miễn cưỡng đủ dùng, còn đem đi công thành đoạt trại mạt tướng chỉ e…

Không đợi Lưu Nguyên nói hết, Lưu Thế Anh đập bàn quát lớn.

- Im mồm, Đại Tướng Quân ra lệnh, chúng ta cố hết sức thi hành là được. Từ khi nào người có gan nghi ngờ mệnh lệnh của đại tướng quân như thế hả. Nếu hôm nay không phải là ta thì đầu của ngươi đã rơi xuống đất rồi. Chúng ta đang trên đường rút quân, phải nhanh chóng đả thông đường rút lui cho đại quân nếu không quân Đại Việt đuổi tới, ngươi nghĩ chúng ta đủ lương thực cho mấy chục vạn đại quân dây dưa với quân Đại Việt đuổi tới ngày càng đông phía sau à. Tính toán của Đại Tướng quân là thứ ngươi hiểu được à. Cút ra ngoài tuần tra, phái thêm du kỵ do thám bốn phía bất kể ngày đêm đừng để đại doanh bị tập kích.

Lưu Nguyên cúi đầu chắp tay thụ mệnh, miễn cưỡng bước ra ngoài lều, còn rất nhiều công việc cần hắn thu xếp. Dù hắn biết, Lưu Thế Anh có điều đang rất khó xử nhưng trong quân nhiều tai mắt, có lẽ Lưu Thế Anh không thể làm khác. Cả Lưu Thế Anh và Lưu Nguyên đều là người Hán, dù là tướng lĩnh nhưng tiếng nói trong quân rất ít, bị giám quân người Mông Cổ để ý nhất cử nhất động. chỉ cần hắn và Lưu Thế Anh có gì bất mãn sẽ bị lôi đi hỏi tội như chơi.

Nhưng việc cả trăm du kỵ chiều nay không thấy quay về làm Lưu Nguyên không có tâm tư để ý những nghi ngờ của mình quá lâu, chỉ có thể bỏ lại mọi thắc mắc, chuyên tâm phái thêm thật nhiều du kỵ tỏa ra bốn hướng do thám quân Đại Việt. Không lập doanh mà để quân Đại Việt bất ngờ tập kích sẽ là tai họa.

Lưu Nguyên rời lều, Lưu Thế Anh lại rơi vào trầm tư. Hắn có thể đoán được mục đích của Lý Hằng. Đại quân rút lui quá đông sẽ làm tốc độ rút quân rất chậm, hơn nữa quân nhu mang theo không đủ cho mấy chục vạn người dùng. Để quân chủ lực có thể rút lui an toàn, chỉ có thể đem phụ quân ra thí mạng, hòng dùng xác người để mở đường rút lui hoặc cản đường truy kích của quân Đại Việt. Chính bản thân những binh lính này là v·ũ k·hí công thành đoạt trại tốt nhất, chỉ cần quân Đại Việt tiêu hao hết vật tư thủ thành thì đại quân tới có thể dễ dàng vượt qua. Tận dụng tối đa hiệu quả của phụ quân.

Đây là mưu kế tàn nhẫn nhưng vô cùng lợi hại của Lý Hằng, có thể cùng lúc đạt được rất nhiều mục đích: vừa mở được đường cho quân chủ lực rút lui, bảo toàn được sức chiến đấu của lực lượng chủ lực, đẩy nhanh được tốc độ rút lui vì cắt được đám quân chậm chạp Tân Phụ Quân, lại không lo vấn đề thiếu lương thực cho đại quân. Nghĩ đến đây, Lưu Thế Anh đấm mạnh bàn đến mức tay bật máu.

Dù cùng trong quân Nguyên nhưng Lý Hằng vốn là người Tây Hạ theo quân Nguyên từ lâu, là công thần hạng 3 nên tiếng nói trong quân rất lớn, cũng sẽ không có áp lực tâm lý nào khi ra quyết sách này. Vì quân bị đem ra thí mạng chủ yếu là người Hán, trong quân Nguyên người Hán có địa vị vô cùng thấp kém, không có tiếng nói, rất hay phải lên tuyến đầu.

Lưu Thế Anh thì khác, vốn là người Hán nên dù sao hắn cũng có chút không đành lòng nhìn 5 vạn người đi vào chỗ c·hết không có một chút hi vọng nào. Nhưng hắn không dám trái lệnh của Lý Hằng, gia đình của hắn đều đang ở Đại Đô (kinh đô nhà Nguyên) chỉ cần hắn bất cẩn tỏ ra bất mãn thì tư mã trong quân đã đem hắn ra chém rồi, tiếp theo sẽ là cả gia đình hắn bị đem ra chém theo.

Nghĩ tới đây, Lưu Thế Anh vô cùng đau khổ nhưng lực bất tòng tâm, chỉ còn cách cố hết sức cho trận chiến ngày mai mà thôi. Hi vọng, có thể sớm xuyên phá phòng tuyến này để giảm thiểu t·hương v·ong cho quân người Hán. Lưu Thế Anh nghĩ có lẽ đó là điều tốt nhất hắn có thể làm cho dân tộc mình.