Đông A Tái Khởi

Chương 10: Anh hùng vô danh



Chương 10: Anh hùng vô danh

Nguyễn Hoài Bộc biết cậu chủ đã trưởng thành, không thể bao bọc mãi, cũng có chủ ý của riêng mình chưa kể mọi suy đoán và sắp xếp của cậu chủ đều rất hợp lý. Nguyễn Hoài Bộc đành gác lại lo lắng trong lòng theo Trần Quốc Toản bước ra khỏi lều, lựa chọn dần lui lại theo ý của Trần Quốc Toản.

Ngoài trại, Đặng Văn Thiết đi đầu dẫn theo 70 kỵ binh và một đoàn dài ngựa cùng xe kéo khác về đại doanh. Về gần đến doanh trại, Đặng Văn Thiết cảm thấy rất lạ, mọi hôm giờ này là giờ ăn cơm cả doanh sẽ vô cùng ồn ào, huyên láo, nhưng hôm nay thì khác, dù đèn đuốc vẫn sáng choang nhưng cả doanh im lìm như thóc nấu.

Về đến cổng đại doanh, thấy hai bên cổng đại doanh, binh sĩ xếp hàng nghiêm chỉnh, tay cầm khiên, tay cầm đao mắt nhìn thẳng, chỉ thấy ngực hơi phập phù theo hơi thở cùng tiếng gió thổi cờ kêu phần phật. Đặng Văn Thiết ngờ ngợ không biết vì sao không khí doanh trại trở lên căng thẳng như thế này nhưng vẫn bình tĩnh dẫn đầu các binh sĩ dần tiến vào doanh trại. Có tên nhát gan không hiểu gì, trước không khí quá nghiêm trang bên trong hắn chần chừ mãi rồi cũng nhắm mắt đưa chân bước qua cổng doanh trại.

Cả đoàn ngơ ngác quay lại nhìn nhau không hiểu có chuyện gì. Tới khi nhìn thấy hàng xe ngựa phía sau thì họ hiểu, các đồng đội đang đón những huynh đệ chiến tử, những anh hùng trở về. Bất giác tất cả đều trở lên tự tin hơn, ưỡn thẳng lưng, ngẩng mặt hiên ngang bước vào cổng doanh trại. Khi chiếc xe ngựa đầu tiên đi qua cổng doanh trại, tất cả binh sĩ hai bên doanh đồng loạt quỳ một chân, đầu hơi cúi thấp. Một tay chống giáo, đao kiếm, một tay chống đầu gối. Tất cả vẫn không nói một lời, chỉ có tiếng rầm rập đồng điệu, cùng tiếng cờ bay phần phật.

Với quân nhân than khóc, thương tiếc là xỉ nhục họ. Vì thế, trong doanh trại không có tiếng than khóc, thương tiếc. Đón họ về là không khí vô cùng trang nghiêm trang của q·uân đ·ội, đây là điều họ muốn nhất. Chưa có lệnh của chủ soái, đây là điều tốt nhất họ có thể làm để tỏ lòng tôn trọng với những huynh đệ kia.

Từ xa, Trần Quốc Toản đang đứng đợi đám người Đặng Văn Thiết trở về báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, nhìn binh lính trong doanh Trần Quốc Toản rất hài lòng. Xem ra, câu chuyện về đội ngũ của Lê Đại đã lan truyền khắp toàn doanh, 20 kỵ binh theo mình trở về buổi chiều đều làm rất tốt. Trần Quốc Toản cố tình để 20 kỵ binh cùng mình theo về phát tán câu chuyện của Lê Đại và đồng đội, muốn khơi lên thêm một chút ý chí cho các binh sĩ khác. Hơn nữa, nếu sử sách không ghi nhớ thì Trần Quốc Toản muốn ít nhất sẽ có thêm nhiều người nhớ tới những hành động dũng cảm, đa mưu túc trí của họ.

Trần Quốc Toản phân phó Đặng Văn Thiết và số kỵ binh mới về đi nghỉ ngơi, nói lại về nhiệm vụ sắp tới cho Đặng Văn Thiết. Cuối cùng, hỏi thăm y sư tình hình của a Ngưu xong Trần Quốc Toản trở về lều nghỉ ngơi, ngày mai còn một trận chiến dài phía trước.



Trong doanh trại, dù đã tới giờ nghỉ nhưng câu chuyện của nhóm Lê Đại vẫn truyền đi không ngừng.

Canh 3, các binh sĩ lục ục thức dậy, các hỏa đầu bắt đầu nổi lửa nấu cơm, binh sĩ chia thành từng tốp 20 binh sĩ quây thành vòng tròn quanh nồi cơm. Hôm nay cơm rất nhiều, còn có cả thịt khô, Trần Quốc Toản muốn mọi binh sĩ được ăn no để có sức khỏe tốt nhất để đối mặt với những ngày chiến đấu liên miên sắp tới. Sẽ có rất nhiều người có thể đây là bữa ăn cuối cùng của họ, nên Trần Quốc Toản không muốn tiết kiệm lương thực, cũng không cần tiết kiệm khi lương thực được người dân tiếp tế tới rất nhiều, chưa kể còn có lương khô do triều đình cấp mang theo.

Sau một canh giờ chuẩn bị tới canh 4 khi mọi binh sĩ đã ăn xong, từ giao trường trống điểm quân bắt đầu vang lên. Từng binh sĩ theo đội ngũ của mình dần đi về phía giáo trường xếp hàng. Các nhóm quân di chuyển rất nhanh, đều là quân chính quy nên đều rõ, trống điểm quân dừng mà chưa vào vị trí tập trung thì chỉ có một kết cục, đấy là chém đầu. Đây là quân luật nên không có ngoại lệ, cho dù chủ soái có nhân từ tới đâu cũng sẽ không tha thứ cho người tới muộn.

Từ trên đài cao khoảng 1m phía trước giáo trường, Trần Quốc Toản toàn thân giáp trụ chỉnh tề, đang đứng nghiêm nhìn đội quân đang dần tập hợp phía dưới.

Có lẽ đây là đội quân được trang bị tinh lương nhất của Đại Việt, trừ cấm quân đang đi theo Hoàng Thượng thì có lẽ không có đội quân nào khác được trang bị đầy đủ thế này. Kể cả quân Nguyên cũng không có. Tính riêng 5000 kỵ binh đã là con số khổng lồ với bất kỳ cánh quân nào của Đại Việt. Chưa cần nói đến tiền bạc để tạo nên và duy trì đội quân này, chỉ tính riêng lượng chiến mã để lập nên đội quân này đã là con số không tưởng với Đại Việt. Đại Việt không nhiều chỗ thích hợp làm mục trường nuôi ngựa, nguồn ngựa cũng vô cùng khan hiếm. Nhờ bắt được vô số ngựa Mông Cổ trong thời gian c·hiến t·ranh vừa rồi, Đại Việt mới có đủ ngựa để duy trì số lượng kỵ binh đông đảo này.

Còn về bộ binh, các đội quân khác phần lớn bộ binh chỉ có bì giáp đã là may mắn rồi, thế mà Trần Quốc Toản thậm chí còn có tới một ty trọng giáp bộ binh, đây là hàng hiếm của bộ binh.

Được nắm đội quân như thế này, Trần Quốc Toản biết phần lớn do nhiệm vụ này quá quan trọng, quá khó khăn. Hưng Đạo Vương và Hoàng Thượng giao cho mình đội quân tốt thế này có lẽ vì muốn tăng thêm phần thắng cho Đại Việt. Cũng phải, dù có vài trận thắng nhưng Trần Quốc Toản vẫn còn rất trẻ, nếu các vương hay Phạm Ngũ Lão tướng quân không có nhiệm vụ khác thì có lẽ trận này không đến lượt Trần Quốc Toản đứng ra múa máy.



Lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Trống điểm binh đã dừng, Trần Quốc Toản rất hài lòng khi các binh sĩ đều đã có mặt đầy đủ, hàng ngũ chỉnh tề. Phía dưới đài, đứng hàng đầu là các tướng quân chỉ huy các quân, tiếp đến là các phó tướng, hiệu úy.

Tiếng trồng vừa dừng, Nguyễn Hoài Bộc bước lên trước, quỳ 1 gối chắp tay nói:

- Bẩm chủ soái, hai vạn tướng sĩ đã tập hợp đầy đủ theo hiệu lệnh. Mời chủ soái phân phó.

Trần Quốc Toản, gật đầu ra hiệu đã biết. Chờ Nguyễn Hoài Bộc về hàng, hài lòng nhìn đội quân đứng nghiêm trang bên dưới, Trần Quốc Toản không vội giao phó nhiệm vụ mà đi vòng quanh đài bắt đầu lớn giọng nói:

- Các huynh đệ, hôm nay chúng ta tập trung ở đây, trước tiên là để đưa tiễn những anh hùng, những đồng đội dũng cảm của chúng ta đã hy sinh ngày hôm qua. Mọi người chắc hẳn đều đã nghe câu chuyện của họ, về sự dũng cảm, đa mưu túc trí của họ. Những chiến công của họ sẽ làm nên những thắng lợi to lớn cho dân tộc. Với ta, họ mới là những anh hùng thực sự, những anh hùng vô danh của Đại Việt. Giống như tổ tiên chúng ta, tên tuổi của họ dù không được ghi trong sử sách, nhưng họ có tồn tại, hàng trăm năm qua chính tổ tiên của chúng ta đã liên tục hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ cho con dân Đại Việt, bảo vệ chúng ta. Sử sách không chép về họ nhưng mảnh đất nơi chúng ta đang đứng đây đã chứng kiến tất cả, máu của họ đã hòa cùng với mảnh đất này.

Các binh sĩ bên dưới đều đã nghe về câu chuyện của Lê Đại mọi người đều khâm phục những hành động của họ, nhất là nhóm kỵ binh đã tận mắt chứng kiến. Bị câu chuyện cảm nhiễm, các binh sĩ như có trống đánh trong lồng ngực, mặt nóng bừng cố gắng nắm tay, nghiến răng thật chặt để kìm nén cảm xúc trong lòng. Khắp giáo trường chỉ còn giọng nói của Trần Quốc Toản và tiếng thở dồn dập của các binh sĩ. Trần Quốc Toản càng nói giọng càng lớn, càng nói càng gay gắt.

- Những huynh đệ của chúng ta đang nằm đây cũng thế, họ đã tiếp nối tổ tiên hàng trăm năm qua hi sinh thân mình để hoàn thành nhiệm vụ. Bốn người bọn họ sẵn sàng lao vào hàng trăm quân Nguyên không chút sợ hãi, nhờ có hành động của họ hàng chục kỵ binh, hàng ngàn binh sĩ của chúng ta đã được cứu sống. Họ dùng mạng mình để bảo vệ cho con dân Đại Việt, trong đó có gia đình của ta, của các ngươi, của tất cả chúng ta. Giờ họ không còn nữa, thân xác của họ đã nằm xuống ở đây nhưng phía sau còn vợ con gia đình của họ đang cần người đứng lên bảo vệ. Các huynh đệ, trả lời ta, các ngươi có dám đứng lên bảo vệ con cháu của chúng ta và gia đình của những huynh đệ đã hi sinh này không? Các ngươi có dám không?



- Sát Thát! Sát Thát! Sát Thát!

Các binh sĩ đồng thanh hô to ba lần sát Thát như để phát tiết cảm xúc. Chưa ai từng nói cho họ những việc này, rằng họ là những anh hùng thật sự đang bảo vệ Đại Việt, những anh hùng thật sự không được sử sách ghi tới. Trước giờ, họ chỉ đơn giản nghĩ đi lính là nghĩa vụ của họ với hoàng gia, để kiếm đồng lương ít ỏi nuôi gia đình, c·hết trận được tiền tử tuất là đủ. Họ chưa hề nghĩ rằng những huynh đệ đã hy sinh đang nằm ở kia một phần vì muốn bảo vệ gia đình, con cháu của chính họ. Giống như tổ tiên họ trước đây từng làm để bảo vệ họ. Bỗng nhiên các binh sĩ thấy việc mình đang làm có ý nghĩa lớn hơn nhiều, họ cần cố gắng nhiều hơn vừa để hoàn thành trách nhiệm vừa là để trả ơn những huynh đệ đã mất.

Cả giáo trường như sôi sục bởi tinh thần của các binh sĩ, Trần Quốc Toản để các binh sĩ phát tiết cảm xúc trong lòng rồi bình tĩnh nói:

- Tốt lắm, một chút nữa thôi, ta sẽ cùng các ngươi chiến đấu với quân Nguyên, những kẻ đã dày xéo mảnh đất này, những kẻ muốn hủy hoại tương lai của con cháu chúng ta. Chúng ta sẽ dùng máu của chúng để trả ơn tổ tiên và những huynh đệ đã ngã xuống để bảo vệ đất nước này. Cho chúng biết hậu quả khi muốn động đến quê hương của chúng ta. Còn bây giờ, a Ngưu, bước lên đây.

Ở dưới, a Ngưu quấn băng kín người, cố gắng lê từng bước lên đài cao. Có binh sĩ bên cạnh định tới đỡ liền bị hắn đẩy ra. Dù có c·hết thì hắn cũng phải tự mình đi tới để tiễn huynh đệ của mình. Cố gắng bước lên từng bậc thang, khi a Ngưu bước tới gần bên cạnh. Trần Quốc Toản bước tới vỗ vai hắn nói.

- a Ngưu, sử sách có thể không ghi tên họ, việc họ làm. Nhưng là người sống sót, ngươi có trách nhiệm phải kể lại cho con cháu họ và các thế hệ mai sau của chúng ta về những chiến công anh hùng của họ. Giờ ngươi hãy thay ta, tiễn các huynh đệ lên đường đi.

A Ngưu, quỳ xuống nhận cây đuốc, nam tử mạnh mẽ trúng chi trít tên cũng không kêu 1 tiếng giờ đây nước mắt nước mũi tèm nhem, dãi dớt lòng thòng. Lê bước lại gần hỏa đài, a Ngưu nhìn lần lượt Lê Đại, a Phúc, a Bình, a Thái được lau sạch bùn đất và máu, tóc được chải chuốt buộc gọn gàng, được thay giáp mới tinh rất đẹp, nhỏ giọng nói:

- Chú Đại, a Phúc, a Bình, a Thái yên tâm yên nghỉ nhé, a Ngưu sẽ chăm sóc gia đình mọi người. Hi vọng kiếp sau được gặp lại mọi người, các huynh đệ.

Nói xong, a Ngưu quăng cây đuốc vào hỏa đài, lửa bốc ngùn ngụt. Các binh sĩ nhìn ngọn lửa cháy ngùn ngụt như nhìn ngọt lửa trong lòng bình đang chờ để được phát tác ra ngoài, lên đầu quân Nguyên.