Đông A Tái Khởi

Chương 20: Chiến đấu bài bản.



Chương 20: Chiến đấu bài bản.

Đợi quân Nguyên leo tới lưng chừng thang, các tướng hiệu trong quân Đại Việt thuần thục hạ lệnh. Lập tức gỗ, đá được quân Đại Việt trên đầu lũy bắt đầu ném xuống tới tấp, cung thủ Đại Việt chuyển từ bắn trực diện chuyển sang một số bắn chéo cánh nhắm vào sườn bộ binh đang leo thang. Số cung thủ Đại Việt còn lại chuyển mục tiêu sang đám cung thủ quân Nguyên đã tiến vào phạm vi 50 bước để bắn.

Lượng tên bắn đến đầu lũy ít đi giúp quân Đại Việt thoải mái hành động hơn rất nhiều, nhưng cũng nguy hiểm hơn khi cung thủ quân Nguyên tiến vào phạm vi 50 bước để nhắm bắn thẳng vào binh sĩ đang phòng thủ trên đầu lũy. Trước giờ quân Nguyên luôn rất nổi tiếng với tài bắn cung.

Thuẫn gỗ có thể giúp chặn tên nhưng với gỗ đá từ trên ném xuống thì không có tác dụng nhiều. Quân Nguyên đang leo thang mây bị gỗ đá đập trúng, dù được thuẫn che chở dưới sức nặng của đá và gỗ của Đại Việt ném xuống đều b·ị đ·ánh ngã xuống đất. Một số tên may mắn leo lên được đầu lũy thì lập tức có quân Đại Việt cầm giáo hoặc tre vót nhọn còn nguyên cành lá lòa xòa đâm tới đẩy ngã trở lại mặt đất.

Cuộc chiến vẫn liên tục không ngừng, con số tử thương bắt đầu tăng lên nhanh chóng cho cả hai bên. Trần Văn Phúc vung đao chém c·hết một tên quân Nguyên vừa thò đầu lên đầu lũy, nhìn xung quanh cuộc chiến đã đánh liên tục một canh giờ nhưng không căng thẳng như hắn nghĩ, các vị trí phòng thủ của quân Đại Việt chưa có chỗ nào cần cứu viện. Quân Nguyên t·ấn c·ông rất bài bản, trình tự chứ không hề vội vàng. Không thấy các loại máy công thành như máy bắn đá, thần tý nỏ, hỏa khí hỏa thương của chúng đâu cả. Không biết là do đi gấp v·ũ k·hí chưa được chuyển tới hay là lý do nào khác.

Dùng chân đạp ngã một tên quân Nguyên mới thò đầu lên, Trần Văn Phúc tức tối nói:

- Mặc kệ các ngươi có âm mưu quỷ kế gì, cứ tới đây ông mày tiếp hết.

Sau hơn một canh giờ chiến đấu, Khác Bột Hải thấy không có bộ binh leo lên được tường lũy, dần dần các thang mây của quân Nguyên bị Đại Việt dùng đinh ba, ngạnh tre xô đổ. Dù không cần thiết phải c·hiếm đ·óng tòa doanh trại này nhưng diễn kịch thì phải diễn cho đúng. Khác Bột Hải quay đầu ra lệnh cho binh lính bên cạnh.

- Truyền lệnh thê đội 1 thu binh lui về nghỉ ngơi, lệnh thê đội 2 tiếp tục t·ấn c·ông.



Không đợi tên thân binh bên cạnh vâng lệnh rời đi, Khác Bột Hải đã lui vào lều soái dựng tạm để nghỉ ngơi.

Kèn hiệu lui quân vang lên, quân Nguyên dần dần rút lui vẫn rất có trình tự, binh lính b·ị t·hương còn ngọ nguậy được đều được chúng mang theo.

Thấy quân Nguyên bắt đầu rút lui, quân Đại Việt tràn lên dùng cung tên bắn với theo, kiếm về thêm gần 50 mạng quân Nguyên nữa mới chịu dừng lại. Trên khắp chiến trường, dù chiến đầu không quyết liệt nhưng trang bị ít ỏi cũng khiến hơn 500 xác quân Nguyên nằm la liệt mặt đất.

Phòng thủ, t·ấn c·ông đều là một cuộc chiến dài hơi, có những trận chiến vây thành đoạt trại diễn ra cả tháng có khi là cả năm. Như trận Tương Dương, Phàn Thành quân Nguyên phải bao vây mất tới 6 năm mới có thể chiếm được thành từ quân Nam Tống. Dĩ nhiên đấy chỉ là những trường hợp hiếm hoi, nhưng là tướng cầm quân thì ai cũng muốn đội quân của mình phải phân phối sức lực hợp lý để có thể duy trì được sức chiến đấu cho q·uân đ·ội lâu nhất.

Với Đại Việt cũng không khác, Nguyễn Hoài Bộc, Trần Văn Phúc thấy quân Nguyên rút lui cũng quay lại ra lệnh quân Đại Việt đổi người phòng thủ, các binh sĩ vừa chiến đấu từ trên lũy lui xuống nghỉ ngơi hồi sức, các binh sĩ phía dưới lập tức lên thay thế vào vị trí.

Bản thân Nguyễn Hoài Bộc và Trần Văn Phúc cũng lui xuống nghỉ ngơi nhường chỗ cho Đặng Văn Thiết và Trần Văn Cảo lên đầu lũy chỉ huy phòng thủ.

Nhìn hơn 100 binh sĩ t·ử t·rận được đồng đội khiêng xuống toàn bộ đều là c·hết do tên bắn vào vị trí yếu hại, Trần Quốc Toản hơi cau mày thầm khen ngợi “cung thủ của quân Nguyên vẫn rất lợi hại”.

Trần Văn Phúc, Nguyễn Hoài Bộc vào lều báo cáo lại tình hình cuộc chiến vừa rồi và những lo lắng trong lòng với Trần Quốc Toản. Tình hình thế nào thì thực tế Trần Quốc Toản cũng đã tận mắt quan sát được từ trong trận đánh rồi.



Quân Nguyên đánh quá bài bản, không hề vội vã lại càng khiến nghi vấn trong lòng Trần Quốc Toản lớn hơn, nhưng vẫn cần quan sát thêm, không cần thiết phải nói ra tránh gây hoang mang làm rối kế hoạch đã đề ra. Trần Quốc Toản nhìn 2 người nói nói:

- Nguyễn Hoài Bộc, Trần Văn Phúc hai vị về doanh nghỉ ngơi đi. Cuộc chiến còn dài, chúng ta cứ bình tĩnh ứng phó. Có thể địch đang t·ấn c·ông cầm chừng để làm ta mệt mỏi đợi khí cụ công thành lớn tới hoặc đợi tiến triển từ cánh quân Nguyên phía tây để 2 mặt giáp công quân ta mà thôi. Không cần quá lo lắng.

Nguyễn Hoài Bộc, Trần Văn Phúc đành vâng lệnh rời đi. Đợi hai người đi khỏi, Trần Quốc Toản dù miệng nói thế nhưng vẫn không thể gạt bỏ mối lo trong long, nhưng lại hết cách, giờ chỉ có thể tùy tình hình ứng phó mà thôi.

Trần Quốc Toản rời lều đi về phía hậu doanh xem tình hình phòng thủ bờ sông của Trần Văn Bách.

Giống như phía tường lũy, bờ sông cũng được Đại Việt cắm chi chít tre vót nhọn, trên sông còn có một số thuyền nhỏ của Đại Việt đang tuần tra mặt sông. Phía bên kia doanh trại quân Nguyên cũng cờ quạt rợp trời nhưng không thấy cái thuyền nào, chủ yếu là một số bè gỗ mới làm mà thôi. Thi thoảng lại có toán khoảng 10 kỵ binh chạy dọc bờ sông đuổi theo thuyền nhỏ của Đại Việt giương cung bắn nhưng đều vô ích. Lính Đại Việt trên sông đều mang theo khiên là những tấm ván gỗ to dày, cung tên chẳng làm gì được.

Đi về phía Trần Văn Bách trên đài quan sát bằng gỗ cao chừng 5m. Thấy Trần Quốc Toản tới, Trần Văn Bách rời đài quan sát đi tới cúi chào hành lễ, Trần Quốc Toản gạt tay ý nói trong q·uân đ·ội không cần quá cầu kỳ.

- Trần Văn Bách tướng quân, tình hình địch bên kia sông thế nào rồi?

Trần Văn Bách chắp tay bẩm bảo:



- Bẩm chủ soái, quân Nguyên bên kia sáng nay đã hoàn thành tập kết, sau khi bị quân ta ngày hôm qua đánh bại 3 toán quân có ý định vượt sông bằng bè thì hôm nay chúng chưa có động tĩnh gì lớn. Mạt tướng đã cho nhiều thuyền nhỏ đi tuần dọc bờ sông theo dõi tình hình của chúng đồng thời vẫn tiếp tục hoàn thiện công sự phòng ngự ven bờ. Khi công sự hoàn thành, mạt tướng nghĩ có thể rút bớt quân phòng ngự bờ sông để tăng quân phòng ngự cho tiền doanh.

- Rất tốt, mọi việc phòng thủ bờ sông đều nhờ tướng quân. Xem ra đúng như dự đoán của chúng ta, bọn chúng không có phương tiện vượt sông. Theo ta suy tính thì khả năng cao mục đích của nhánh quân này của địch chủ yếu muốn thu hút một phần chủ lực của ta để ta phải phân tán lực lượng phòng thủ nhiều mặt. Ngoài ra, có thể chúng muốn tiếp viện lương thực, v·ũ k·hí cho cánh quân của Lý Hằng khi chúng vượt sông. Nhưng cũng không thể chủ quan, tướng quân không cần nóng ruột rút bớt quân để tăng viện cho tiền doanh, ngài cứ ưu tiên bảo đảm an toàn mặt sau cho quân ta là được. Ngoài ra, để chắc chắn tướng quân hãy cho người liên hệ với các cánh dân quân của ta bên phía bờ bắc, bảo họ quấy phá tuyến sau của địch để phân tán sự chú ý của chúng, để chúng không thể dồn toàn lực vượt sông là được.

- Mạt tướng hiểu, xin chủ soái yên tâm.

- Trần Văn Bách tướng quân, từ sáng tới giờ có tin thức gì của thám báo được phái đi không?

Ngoài việc xem bố trí phòng thủ Trần Quốc Toản hỏi thêm xem có tin tức gì mới thăm dò được không. Thật lòng, dù ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng Trần quốc Toản như có lửa đốt.

Trần Văn Bách không giỏi võ nghệ và dũng mãnh như Trần Văn Phúc, nhưng về đầu óc và sự tinh tế thì hơn xa. Từ sớm, khi Trần Quốc Toản tới đây, Trần Văn Bách đã nhận ra trong lòng Trần Quốc Toản có mối lo, đến đây kiểm tra bố trí phòng thủ chỉ là phụ, thực chất là nóng lòng đợi tin tức từ thám báo báo về. Trần Văn Bách khẽ khum người chắp tay nói:

- Bẩm chủ soái, mạt tướng đã liên tục xem các tin tức thám báo gửi về, ngoài những tin tức do thám cánh quân phía tây và dọc sông Như Nguyệt thì không có tin tức nào khác. Chủ soái vẫn còn lo về hành động của quân Nguyên ngày hôm qua ạ?

Trần Quốc Toản hơi dừng lại, nhìn quân Nguyên phía bên kia bờ sông hơi ngập ngừng trả lời Trần Văn Bách:

- Đúng là ta vẫn còn rất nhiều hoài nghi về động thái của quân Nguyên, ta cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng chưa thể đoán ra. Việc ngày hôm nay quân Nguyên bài bản, từ tốn t·ấn c·ông mà không hề vội vã như ta tưởng càng làm ta thêm nghi ngờ. Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể mong dựa vào tin tức thám báo mang về để tìm kiếm thêm thông tin. Trần Văn Bách tướng quân, bất kể lúc nào khi có tin tức thám báo đi giá·m s·át cánh quân của Lý Hằng chuyển về thì phải ngay lập tức chuyển tới giao tận tay cho ta. Tuyệt đối không được chậm trễ.

- Mạt tướng tuân lệnh, xin chủ soái yên tâm, có tin tức về mạt tướng sẽ lập tức chuyển tới lều của đại soái.

Trần Quốc Toản cùng Trần Văn Bách đi quanh hậu doanh xem bố trí phòng ngự trong lòng, thấy mọi chuyện đều đâu vào đó. Trần Quốc Toản mang theo lo lắng quay trở về lều chính. Việc phòng thủ hôm nay xem ra không cần Trần Quốc Toản bận tâm.