Canh 5, Trần Quốc toản bước ra khỏi lều, Nguyễn Hoài Bộc đã dắt ngựa tới, trước khi đưa dây cương cho Trần Quốc Toản, Dù biết rất khó thay đổi quyết định đã được đưa ra nhưng Nguyễn Hoài Bộc vẫn dùng ánh mắt van nài, giọng nói cầu khẩn với Trần Quốc Toản:
- Cậu chủ, xin người cho lão Bộc đi cùng cậu lần này. Chỉ lần này thôi, xin cậu.
Trần Quốc Toản vô cùng cảm động trước tình cảm của lão Bôc dành cho mình. Cầm dây cương từ tay lão Bộc, tung người lên ngựa quay lại nhìn lão Bộc đang chờ mình thay đổi quyết định mỉm cười nói.
- Chú Bộc, cháu không thể tin tưởng giao đại doanh này cho ai khác ngoài chú. Nhiệm vụ này chỉ có chú làm cháu mới có thể toàn tâm toàn ý đối phó với Lý Hằng. Chú yên tâm, cháu sẽ bình an trở về, lần này về cháu sẽ chuyên tâm cưới vợ sinh con để chú và mẹ cháu có thể yên tâm hồi tỵ.
(Hồi tỵ có nghĩa như nghỉ hưu bây giờ)
Nói xong, Trần Quốc Toản thúc ngựa về phía giáo trường, hắn không muốn nán lại thêm, nhìn vẻ mặt lão Bộc thêm một lúc nữa hắn sợ hắn sẽ mềm lòng.
Tới giáo trường, 7000 kỵ binh đã sẵn sàng, tất cả đều chỉnh tề đứng nghiêm đợi Trần Quốc Toản tới. Không khí vô cùng yên ắng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của binh sĩ và tiếng phì phì gõ móng của chiến mã. Binh sĩ tuần doanh, canh gác trên đầu lũy đều biết sự tình nghiêm trọng nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh canh gác, không để lộ sơ hở nào cho quân Nguyên bên ngoài nhận ra.
Nhìn khắp giáo trường một lượt, hài lòng đi lên đài cao Trần Quốc Toản nói:
- Các huynh đệ, nhiệm vụ lần này rất gian nan, chúng ta sẽ phải vượt qua vòng vây của 5 vạn quân Nguyên ở ngoài kia, tiếp theo chúng ta sẽ phải chiến đấu với hàng vạn kỵ binh Mông Cổ chính tông. Có thể nói là cửu tử nhất sinh, nhưng ngoài chúng ta ra sẽ không còn ai khác có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Chúng ta không được phép lùi bước vì trên vai chúng ta là sự tồn vong của dân tộc. Sử sách có thể không nhớ đến chúng ta, nhưng mảnh đất này sẽ ghi nhớ tất cả như tổ tiên chúng ta hàng đã làm trăm năm qua. Các huynh đệ, ta rất vui được kề vai chiến đấu cùng các ngươi.
Nói xong, Trần Quốc Toản chắp tay hơi khom người hướng về các binh sĩ dưới đài hành lễ, là hầu tước của Đại Việt, Trần Quốc Toản được hưởng nhiều quyền lợi từ tước vị đem lại. Đối diện với những binh sĩ luôn phải liều mình hy sinh để bảo vệ đất nước, Trần Quốc Toản thành thực từ đáy lòng cảm kích họ, những con người luôn phải hy sinh nhiều nhất cho đất nước này.
Dưới giáo trường, các binh sĩ chống giáo quỳ 1 chân trước Trần Quốc Toản. Để đảm bảo bí mật, không ai hé răng nửa lời, nhưng ai cũng hiểu tất cả đều quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ này.
Trần Quốc Toản lên ngựa, 7000 kỵ binh phía sau cũng lên ngựa, toàn quân chậm rãi tiến về phía cổng đại doanh.
Cánh cổng đại doanh mở ra, lần lượt từng hàng từng hàng kỵ binh bắt đầu tiến ra ngoài. Trên tường thành, Nguyễn Hoài Bộc nắm chặt tay đến bật cả máu nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Toản.
-----------------------------
Việc Lưu Thế Anh b·ị đ·ánh bại làm quân Nguyên tới sông Như Nguyệt chậm một ngày, thêm việc xung quanh toàn là đồng ruộng, ngọn núi duy nhất bên cạnh bị quân Đại Việt đốt cháy làm quân Nguyên không đủ gỗ để lập hàng rào phòng thủ đầy đủ, nên doanh trại quân Nguyên vẫn chưa hoàn thiện. Chủ yếu là lều kết hợp với một số hàng cự mã, hàng rào thưa thớt. Để đối phó lại việc hệ thống phòng ngự thiếu thốn này, Khác Bột Hải tăng số lượng binh lính thủ doanh ban đêm, bố trí một số chòi canh phía trước doanh trại 100 bước, sắp xếp các lều trại giữ khoảng cách lớn để tạo chiều sâu cho doanh trại và đóng toàn bộ gần 1 vạn kỵ binh ở hậu doanh. Việc này giúp kỵ binh có đủ thời gian để ứng phó khi cần thiết.
Đầu Canh 5, vài tên quân Nguyên đang canh gác ở chòi canh phía trước doanh trại đang ngáp ngắn ngáp dài, cố gắng để mình không ngủ gục. Hôm nay là đêm 13 tháng 6, trăng rất sáng nên có thể nhìn được khá xa. Một tên quân Nguyên nhìn thấy vài chấm đen thưa thớt ở phía trước đang ngày càng đến gần mình, hắn cố dụi mắt để nhìn rõ hơn. Khi nhìn rõ, hắn hoảng hồn định kéo chuông báo động thì “phập” ba mũi tên ghim vào ngực làm hắn ngã vật ra đằng sau. Một loạt chòi canh của quân Nguyên bị tập kích cùng lúc, đám lính canh gác chưa kịp gõ kẻng báo động thì tất cả đều bị cung thủ Đại Việt trong ẩn nấp trong các bụi cỏ dùng nỏ b·ắn h·ạ.
Nhưng đen đủi, trong 1 chòi canh, một tên lính dựa cột ngồi ngủ nên quân Đại Việt không thấy, tên đồng đội canh gác bị b·ắn h·ạ làm hắn tỉnh giấc, chưa cần biết chuyện gì xảy ra hắn ngay lập tức gõ kẻng báo động. Mới gõ được 3 cái chính hắn cũng bị b·ắn h·ạ. Nhưng như thế là đủ, nghe thấy tiếng kẻng yếu ớt, tiếng tù và trong doanh trại quân Nguyên thổi, lập tức cả doanh như náo loạn, đèn đuốc được đốt sáng bừng. Đám quân được phân công thủ vệ buổi tối cầm sẵn giáo mác vội vàng chạy về phía hàng cự mã lập trận. Đồng thời tiếng hô “Quân An Nam tập kích, địch tập kích” được hô to.
Khác Bột Hải nghe tiếng náo loạn lập tức chạy ra khỏi lều, giáp cũng chưa mặc, tay lăm lăm nắm thanh kiếm cong nhìn về phía bắc, túm cổ một tên lính đang chạy như ruồi quát:
- Phía trước có việc gì.
- Bẩm tướng quân, quân Đại Việt tập kích đại doanh ạ.
Buông tên tiểu binh ra, Khắc Bột Hải quay lại nói với thân binh bên cạnh.
- Lệnh tiền doanh liều c·hết chống cự, bộ binh lập 3 hàng phòng ngự như kế hoạch. Kỵ binh ở hậu doanh sẵn sàng chi viện, đợi địch tiến sâu thì vòng ra sau địch, nhốt chúng trong đại doanh. Ta muốn g·iết sạch nhóm quân Đại Việt này.
Thân binh bên cạnh liền vâng lệnh rời đi, Khác Bột Hải khẽ nhếch môi mỉm cười bình tĩnh quay trở lại lều mặc giáp, hắn không vội vàng vì để đề phòng việc này hắn đã sắp xếp các lều trại xa nhau, đợi Đại Việt xuyên thủng được hàng phòng ngự thứ nhất thì hàng phòng ngự thứ 2, thứ 3 đã sẵn sàng rồi. Chưa kể, chủ lực của hắn là kỵ binh, đợi quân Đại Việt vào càng sâu, hắn sẽ điều kỵ bọc hậu vây trọn nhóm quân này là được.
-----------------------------
Trần Lực dẫn đầu đội trọng giáp kỵ binh Đại Việt, phía đối diện doanh trại quân Nguyên đã phát hiện quân Đại Việt tập kích, trăng vẫn rất sáng việc bị phát hiện là khó tránh khỏi. Nhưng quân Đại Việt tới cũng đủ gần rồi. Vì bị phát hiện sớm hơn dự tính, kỵ binh không thể tới gần dùng móc, dây để dọn dẹp hàng cự mã.
Trần lực khẽ phất tay, 20 Trọng giáp kỵ binh liền vọt lên trước đội hình dàn hàng ngang, bắn đầu thúc chiến mã phi tốc độ tối đa. Hết cách, để tận dụng thời gian họ đành phải dùng chính bản thân mình và chiến mã để phá hàng rào cự mã phía trước mở đường cho đồng đội tiến vào. Biết trước cầm chắc c·ái c·hết nhưng không ai tỏ ý hối hận muốn quay đầu. Vốn dĩ, trọng giáp kỵ binh là đội quân cảm tử, chỉ có họ mới có thể hoàn thành những nhiệm vụ như thế này. Với họ đây là vinh quang.
Khoảng cách còn 80m, những trận mưa tên của quân Nguyên bắt đầu trút xuống, nhưng đáp lại là những tiếng leng keng lạnh khốc. Cung tên là vô dụng trước bộ giáp dày cộp của trọng giáp kỵ binh. Đội hình vẫn Trọng giáp kỵ binh vẫn lầm lỳ cố gắng cúi thấp người để giảm sức cản cho chiến mã đang không ngừng tăng tốc, tiếng rầm rập của vó ngựa ngày càng gấp gáp đổ dồn về phía quân Nguyên. Khoảng cách chỉ còn 20m, 20 trọng giáp kỵ binh rút chủy thủ đâm vào mông ngựa gầm thét lao về phía quân Nguyên. Chiến mã b·ị đ·au tức thì tốc độ tăng vọt thêm vài phần.
- Sát Thát!
Trước khí thế của trọng giáp kỵ binh, tiếng vó ngựa gấp gáp, mặt đất như rung chuyển dù có hàng cự mã phía trước nhưng biết sự lợi hại của trọng giáp kỵ binh, đám quân Nguyên chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng bỏ chạy là c·hết nên chúng chỉ có thể nuốt khan căng thẳng chờ đợi. Hi vọng hàng cự mã có thể giúp chúng cản lại được hàng chiến mã điên cuồng kia.
Rầm rầm! một loạt tiếng động v·a c·hạm kinh thiên động địa vang lên. Lập tức phía trước mặt quân Nguyên bụi tung mù mịt, gỗ vụn văng tứ tung, kèm theo là vô số mảnh t·hi t·hể của người và ngựa dư đà bay về phía quân Nguyên. Binh lính những hàng đầu của quân Nguyên đứng như trời trồng vì cảnh tượng hãi hùng trước mắt. Khắp người bọn chúng dính be bét máu, một số tên còn dính một số mảnh t·hi t·hể, nội tạng người ngựa trên người.
Có trọng giáp kỵ binh Đại Việt bị quán tính hất bay đi. Thời gian như chậm lại, từ đằng sau lớp giáp nặng nề nhìn xuống dưới quân Nguyên đứng chen chúc trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn theo mình, kỵ binh mỉm cười nói “Ta đang bay” 2 tay nắm chắc đao dang rộng hết cỡ, hắn cũng muốn dang rộng 2 chân nữa nhưng không hiểu sao không điều khiển được chân.
Xoẹt, bịch thân thể hắn nặng nề rơi xuống, đao trong tay chém rơi đầu 2 tên quân Nguyên, còn làm 1 tên khác cụt tay, dưới người hắn là 2 tên khác bị đè cho nát nhoét. Kỵ binh mỉm cười ánh mắt dần tối sầm lại, sức sống nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể. 20 trọng giáp kỵ binh là con số quá ít, không đủ sức tạo đột phá vào sâu trong đội hình quân Nguyên nhưng cũng đủ khiến hàng cự mã tan nát kèm theo sự hoảng sợ tột độ cho quân Nguyên.
Phía trước quân Nguyên vẫn chưa hết bàng hoàng trước cảnh tượng máu me khủng bố trước mắt, có những tên cong người ôm bụng nôn ọe vì không chịu nổi cảnh tượng này. Một số tướng hiệu trong quân Nguyên tỉnh táo hơn bắt đầu bố trí phòng thủ.
Không đợi làn bụi kịp tan, từ phía sau Trần Lực cùng hơn 60 trọng giáp thiết kỵ còn lại mắt đỏ kè như quỷ đòi mạng đang gầm thét lao về phía quân Nguyên. Không có hàng cự mã bảo vệ nữa, quân Nguyên sợ hãi đối mặt với đội kỵ binh đang lao tới, có những tên bất giác ngã ngửa ra đất, dùng tay bò ngược về phía sau.
“Giết” Dù chỉ còn 60 kỵ binh nhưng đối mặt với đội quân không còn hàng rào bảo vệ, không có thuẫn thủ trọng giáp kỵ binh dễ dàng xuyên phá đội hình quân Nguyên. Những tên quân Nguyên ngã ra đất bị vó ngựa dẫm thủng bụng, thủng ngực bị dẫm cho nát bấy nhiều vô số, trên lưng ngựa nhóm Trần Lực liên tục vung đao chém g·iết để mở đường cho chiến mã.
Nhưng quân số quá ít làm phạm vi t·ấn c·ông bị thu hẹp lại rất nhỏ, nếu quân Nguyên đủ tỉnh táo sẽ nhanh chóng có thể lấp vào lỗ hổng. Trần Lực biết phải nhanh chóng xuyên qua đội hình phòng ngự này tạo điều kiện cho Trần Văn Phúc, Trần Văn Cảo phía sau mở rộng chiến quả. Nếu không công sức của bọn hắn sẽ thành công cốc.
Trong tiếng hét, kêu gào hỗn tạp giữa trận chiến, Trần Lực dẫn đầu đội trọng giáp kỵ binh điên cuồng chém g·iết giữa rừng quân Nguyên. Hắn gần như bỏ qua phòng thủ, đao trong tay chỉ nhằm kẻ địch phía trước chém tới. Phó mặc hoàn toàn cho bộ giáp trên người chống lại mũi giáo, kiếm hướng tới hắn. Bị kiếm sượt qua chém bay ngón út, Trần Lực mặc kệ vẫn bổ vào cổ tên phía trước chém 1 đao. Bị mũi giáo đâm vào đùi, Trần Lực mặc kệ thúc ngựa phi tới hất ngã tên quân Nguyên, vó ngựa tiện thể đạp thủng mặt hắn. Tay phải vung đao chém bay đầu tên quân Nguyên đối diện, Trần Lực như vén rèm bước ra từ phòng tối, phía trước không còn thấy tên quân Nguyên nào cả. Trần lực và gần 40 kỵ binh khác dù rất vất vả, b·ị t·hương khắp mình mẩy nhưng cũng thành công chọc thủng được hàng phòng ngự đầu tiên của quân Nguyên.